XtGem Forum catalog
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326054

Bình chọn: 10.00/10/605 lượt.

g lừa ngươi làm gì? Chỉ là một con chồn nhỏ, Bổn cung mới sẽ

không tự hạ thấp thân phận so đo với nó." Đẩy ra thân thể thấp bé của An Vân Y, An Nhược Yên nhìn xuống con chồn nhỏ từ trên cao, nói: "Cũng hơn con chồn bình thường một đám lông màu lửa đỏ thôi, hoàng huynh làm gì

nâng niu nó ở lòng bàn tay?"

Mấy ngày gần đây, chuyện An Hoằng Hàn sủng ái con chồn nhỏ truyền đi mọi người đều biết. An Nhược Yên cẩn thận nhìn mấy lần, không nhìn ra chỗ

gì đặc biệt. Chậm rãi ngồi xổm người xuống, muốn ôm con chồn nhỏ lên,

tiếp tục nghiêm túc xem xét.

Đúng lúc này, một tiếng thái giám hô to truyền đến ——"Bệ hạ giá lâm."

Toàn bộ đám công chúa hưng phấn cúi nửa người xuống, hành lễ hướng An Hoằng Hàn, "Tham kiến hoàng huynh."

An Hoằng Hàn tùy ý đáp một tiếng, "Bình thân."

Sau khi hai tiểu cung nữ đi theo con chồn nhỏ, trông thấy sự tình bất

thường, thừa dịp mọi người không để ý, chạy về điện Bàn Long bẩm báo cho bệ hạ. Thật may đúng lúc nguy cấp chạy tới. Ngộ nhỡ con chồn nhỏ gặp

nguy hiểm gì, các nàng không gánh vác nổi.

"Sao hoàng huynh có thời gian rảnh rỗi đến cung Yên Vưu?” Sắc mặt An

Nhược Yên nhanh chóng thay đổi dịu dàng hỏi. Nụ cười thản nhiên luôn

trên mặt nàng càng tăng thêm phong thái nàng ta.

Nhưng An Hoằng Hàn ngoảnh mặt làm ngơ đi thẳng tới bên cạnh con chồn nhỏ oomcon chồm nghịch ngợm kia vào trong ngực, "Trẫm chỉ đến tìm nó." Ánh

mắt đặt ở trên người mười mấy vị công chúa, nhíu mày, "Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?"

An Nhược Yên vừa định trả lời, chẳng ngờ có một âm thanh ruồi muỗi tranh trước nàng nói: "Lục Hoàng Tỷ phân phó bọn muội tới đây để cùng nhau

thương lượng đưa tặng thuốc bổ gì cho Thái hậu bồi bổ thân thể."

"Thái Y Viện thiếu gì thuốc? Không cần các ngươi quan tâm chuyện này,

đứng ở cung điện chính mình là được." Âm thanh lạnh lẽo thấm khí lạnh

truyền vào trong lỗ tai mọi người.

An Vân Y chỉ vô tình trả lời, âm thanh nhỏ bé, không ngờ An Hoằng Hàn sẽ nghe thấy. Nàng mím chặt môi ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên nàng

nói chuyện cùng hoàng huynh. Trong lòng nàng, An Hoằng Hàn giống như

thần linh không thể khát vọng.

Lần đầu tiên có thể mặt đối mặt đứng cùng hoàng huynh, nàng mừng rỡ như điên, khóe miệng nở nụ cười.

Nếu như. . . . . . Nếu như nàng có thể giống như Lục Hoàng Tỷ được hoàng huynh sủng ái, thật tốt biết bao?

Thấy nguy hiểm bị giải trừ, Tịch Tích Chi thở ra một hơi. Tại sao nàng

có cảm giác. . . . . . Trừ ở bên cạnh An Hoằng Hàn là an toàn, còn lại

địa phương khác đều tràn đầy nguy hiểm?

Suy cho cùng vẫn là thân thể nàng quá yếu đuối. Khiến cho nàng sinh ra

cảm giác nguy hiểm chưa từng có trước nay, chỉ có nam nhân cường đại như An Hoằng Hàn mới đủ để bảo vệ nàng. Nếu không ở hoàng cung ăn tươi nuốt sống, cái mạng nhỏ của mình nhất định không sống lâu.

Về sau nhất định phải chăm chỉ nịnh bợ người đàn ông này, cố gắng làm hắn vui lòng. . . . . .

Bị người khác vượt lên trước một bước trả lời, An Nhược Yên giận đến xiết chặt vạt áo, căm phẫn liếc An Vân Y một cái.

Đi hai bước về trước, An Nhược Yên cố giả bộ thân mật kéo lấy áo bào An

Hoằng Hàn, nũng nịu lắc lắc, "Hoàng huynh đã đến đây rồi, không bằng ở

lại cung Yên Vưu dùng bữa?"

An Hoằng Hàn khẽ cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn, "Các ngươi ăn đi, trẫm về trước điện Bàn Long."

Không dấu vết rút cánh tay về, An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, mang theo một đám cung nữ thái giám rời đi. Nhìn tơ lụa trong tay dần dần bị lấy ra, sắc mặt An Nhược Yên từ từ trở

nên âm trầm. Người đời đều nói hoàng huynh sủng ái nàng, nhưng người nào biết được sự tình thật sự trong đấy?

Hoàng huynh sủng ái nàng, nuông chiều nàng quả thật là có thực. Chỉ cần

đồ nàng thích, hoàng huynh sẽ thỏa mãn nàng trước. Nhưng thái độ hoàng

huynh đối với nàng vẫn lạnh lùng như vừa rồi, đôi con ngươi đen nhánh

kia không mang theo bất kỳ tình cảm, trừ xa cách ở ngoài thì không nhìn

đến cái gì.

Có lúc nàng nghĩ rốt cuộc nguyên nhân hoàng huynh sủng ái nàng như thế

là gì? Chẳng lẽ nuôi nàng như nuôi một con sủng vật. Chỉ cần nàng ngoan

ngoãn sống ở trong hoàng cung, đoàng hoàng làm một cô công chúa, hắn

liền bỏ mặc chuyện gì cũng không quan tâm.

Đứng ở ngoài, công chúa An Nhược Yên ao ước có thể thân mật làm nũng với An Hoằng Hàn như thế.

Từng đôi mắt dõi theo bóng lưng An Hoằng Hàn dần rời khỏi. . . . . . Mỗi người đều chờ đợi được hoàng huynh nhìn đến.

Cái đầu nhỏ đầy lông thò ra khỏi khuỷu tay An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi

nhìn đám công chúa phía sau nhỏ dần lại cho đến khi biến mất không thấy

gì nữa mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Móng vuốt nắm thật chặt vạt áo An Hoằng Hàn, càng cảm thấy hắn tốt hơn.

"Về sau ít để ý đến đám công chúa kia." Âm thanh không dao động lạnh lùng truyền từ trên xuống.

Tịch Tích Chi ngẩng đầu nhỏ lên, ngước nhìn hắn, không cần hắn nhắc, Tịch Tích Chi cũng sẽ thành thật không đi trêu chọc họ.

Trong đám công chúa kia, Lục Công Chúa lợi hại nhất, không chỉ là thủ lĩnh bọn họ, hơn nữa còn có thủ đoạn.

Tịch Tích Chi vẫn muốn sống thêm mấy năm, vì lo nghĩ mạng nhỏ nên việc dựa vào cây to An Hoằng Hàn n