
hấy nàng hài lòng vui sướng, mà không phải cau mày ủ ột.
“Tiểu thư, ngươi biết không? Mang mặt nạ làm người, mặc kệ mặt nạ làm tốt, cũng tuyệt đối không bằng tâm người chân chính.” Hắn nói.
Hai mắt của nàng từng chút từng chút đốt sáng lên, nguyên lai, nàng vẫn lầm.
Nhu có thể khắc cương là không sai, nhưng không phải mỗi nam nhân đều chỉ yêu hưởng thụ nhu tình, khó có thể tiếp thu người tình cường thế.
Tỷ như hắn, Hoa Thiểu Dương, hắn nếu thích một người, nhất định là yêu tất cả của đối phương, mà không dối trá chế tạo bề ngoài.
Nàng mặt đỏ, nhìn con mắt hắn nổi lên một tầng nhàn nhạt hơi nước, nhu tình tràn đầy.
Cho tới bây giờ, nàng mới chính thức lý giải mình vì sao liếc mắt một cái liền nhận định hắn.
Nàng đối với hắn nhất kiến chung tình là bởi vì nàng vẫn không hiểu tình là vật chi, tâm liền đã nói cho nàng, chính là hắn, hắn có thể chân chính hiểu nàng, hơn nữa yêu thích bản tính của nàng.
Hắn không cho rằng nàng chỉ có nhanh nhẹn dũng mãnh, không đủ vị nữ nhân, cũng không muốn lợi dụng tài năng kinh thương của nàng để kiếm lấy càng nhiều tiền tài.
Hắn chỉ đơn thuần yêu thích giống như ngọc lưu ly thượng đẳng nhất, trong suốt, nửa điểm không tỳ vết.
Nàng thực hài lòng, vui mừng đến nghĩ muốn nhảy lên hoan hô —
Nàng không biết bản thân thực sự nhảy dựng lên, đem Hoa Thiểu Dương sợ hết hồn.
“Uy, cẩn thận một chút!” Bọn họ là dọc theo hồ nước tản bộ, loạn nhảy như vậy, vạn nhất không cẩn thân rơi xuống nước thì làm sao bây giờ?
Hắn vội vàng đưa tay lôi kéo nàng, liền lui lại chừng mười bước.
Nàng nhìn vào tay hai người giao nhau, có chút ngây ngốc, nghĩ không ra hắn bề ngoài yếu ớt, khí lực cũng không bình thường, bàn tay dày rộng thật hữu lực, làm cho tim nàng thình thịnh, thình thịnh, như muốn nhảy ra khỏi ngực.
“Thế nào?” Thấy nàng thật lâu không nói, hắn hấp tấp đem nàng toàn thân trên dưới kiểm tra một lần, nguy hiểm thật, không có bị thương, vừa rồi hù chết hắn. “Tiểu thư, ngươi có khỏe không? Tiểu thư…” Hắn ngay cả gọi mấy tiếng, nàng một chữ cũng không đáp.
Hắn trong lòng thấp thỏm, nàng sẽ không bị sợ đến mất hồn đi? Cái loại này hắn cũng không hiểu, đến tìm đạo sĩ.
“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Nàng cũng không đáp lại, hắn không thể làm gì khác hơn là vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mong muốn nàng tỉnh lại.
Khi đại chưởng của hắn đụng chạm má đào trơn truột non mềm của nàng, lòng của nàng đều tô.
Nguyên lai cùng người yêu cùng một chỗ là chuyện ngọt ngào như vậy, thảo nào khi còn bé, cha mẹ dính cùng một chỗ, một khắc cũng không nguyện chia lìa.
Nàng hiện tại đã hiểu đã hiểu đồng thời minh bạch đến phi thường hài lòng.
Không hề báo động trước, nàng kiễng đầu ngón chân, ở trên má hắn nhẹ nhàng hôn.
“Ta không sao, cảm tạ tiên sinh quan tâm.” Nói xong, nàng buông tay hắn ra, như con hồ điệp vui sướng, nửa bay nửa phiêu bỏ đi. “Đi nửa ngày, tiên sinh hẳn là đói bụng đi? Ta đi chuẩn bị điểm tâm nước trà, tiên sinh thỉnh tới chòi nghỉ mát nghỉ ngơi trước. “
Hoa Thiểu Dương một chữ cũng không có nghe thấy, chỉ là vuốt mặt hơi nóng lên, si ngốc ngơ ngác.
Hắn bị hôn, hắn bị hôn, hắn bị hôn…
Thiên! Vì sao hắn lại là người bị động?
Thế nhưng, môi mềm đụng chạm lại ngọt mê người như vậy, làm cho hắn say mê thật sâu, vô pháp tự kềm chế.
Bạch Linh Quân… Không hổ là hậu nhân của Lý Tĩnh cùng Hồng Phất Nữ, thực sự là đủ dũng cảm.
Hắn say sưa ở trong đôi môi ôn nhu, mãi đến khi hai đạo ánh mắt sắc bén mang theo sát khí hắn mới giật mình tỉnh giấc để cảnh giác.
“Người nào?” Hắn quay đầu.
Ở chỗ sâu trong hành lang gấp khúc, một thân ảnh đang thật nhanh nhảy đi.
Hoa Thiểu Dương khinh công thi triển, thẳng đuổi thei.
Đối phương cước bộ cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc vô tung.
Nhưng hắn vẫn từ bóng lưng cao to kia nhận ra người — Trụ Đầu Nhi.
Cái nam nhân này luôn luôn hàm hậu thành thật nghe tiếng, cư nhiên đối với hắn động sát ý, là vì Bạch Linh Quân sao?
Hắn sớm nhìn ra Trụ Đầu Nhi đối với Bạch Linh Quân có tình ý, nhưng nghĩ không ra hắn dưới tình huống không chiếm được, từ tình sinh hận.
Cái sự tình phiền phức này.
Hoa Thiểu Dương không sợ Trụ Đầu Nhi thương tổn hắn, bằng Trụ Đầu Nhi có khí lực mà đần độn, không phải đối thủ của hắn, nhưng vạn nhất lòng đố kị của hắn cháy lan đến trên người Bạch Linh Quân…
Hắn có muốn hay không cùng nàng nói chuyện Trụ Đầu Nhi? Để nàng nghĩ biện pháp cùng Trụ Đầu Nhi giải quyết tình huống này.
Nhưng Trụ Đầu Nhi có thể tiếp thu sự thật chuyện Bạch Linh Quân không thương hắn sao? Huống hồ, Bạch Linh Quân có thể hay không tin tưởng lời hắn nói?
Ai, ba người, vĩnh viễn là quan hệ khó giải quyết nhất.
Hoa Thiểu Dương phát hiện, từ sau khi hắn thích Bạch Linh Quân, phiền não càng ngày càng tăng.
Bất quá nói đến cũng buồn cười, hắn cũng không chán ghét cảm thụ này… Có lẽ, đây là ngọt ngào phụ hà mọi người thường nói đi! Hắn thực lòng nghĩ.
“Hoa tiên sinh, ta đem điểm tâm tới.” Xa xa, thanh âm Bạch Linh Quân truyền đến.
Hoa Thiểu Dương thi triển khinh công đến mức tận cùng, cuối cùng cũng đến trước khi nàng trở lại hậ