
thể phá hư hôn nhân hai nhà Lục Vương ư?”.
“Phá hư hôn nhân hai nhà Lục Vương?”. Hồ phu nhân bật cười, châm chọc. “Hai nhà các người đính hôn liên quan gì đến nhà họ Đường chúng tôi mà phá hư, tôi cần phải phá hư nó sao?”.
“Ai biết trong lòng bà nghĩ gì? Nhưng có câu này tôi không thể không đề cập cho rõ ràng”. Đường phu nhân lạnh lùng liếc qua Đường Uyển ngồi kia. “Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, nhà họ Lục sẽ tuyệt đối không rước Đường Huệ Tiên vào cửa lần nữa, cho dù tôi chết cũng không!”.
Hồ phu nhân giận sôi, bà có ý phá hư hôn sự hai nhà Lục Vương, nhưng
chỉ vì muốn Đường phu nhân khó chịu, muốn Lục Vụ Quan trở thành trò cười cho thiên hạ, chẳng phải vì để con bà quay lại nhà họ Lục chịu khổ.
“Đường phu nhân, có một việc tôi cũng muốn nói cho bà và Lục đại quan nhân cũng như mọi người được rõ”. Thấy Hồ phu nhân giận đến đỏ mặt, Đường Uyển vừa đau lòng vừa hổ thẹn,
đều vì nàng mẹ mới nói ác như vậy, vì nàng mẹ mới bị Đường phu nhân chọc tức, là phận làm con, để cha mẹ lo lắng đã là không nên, nếu vẫn còn
tiếp tục im lặng thì chính là quá bất hiếu. Nàng đứng lên, trịnh trọng
nói. “Dù là kiếp này hay kiếp sau, Đường Huệ Tiên tôi không bao giờ
muốn dính dáng gì đến nhà họ Lục các người nữa, càng không chấp nhận
bước vào nhà họ Lục nửa bước, về phần Lục Vụ Quan… Đường phu nhân, xin
bà quản lí tốt đứa con trai yêu dấu của bà, đừng để hắn cứ đến dây dưa
mờ ám”.
“Cô…”. Đường phu nhân nghĩ không ra Đường Uyển chẳng những
xuất đầu lộ diện, còn dám nói năng với bà ta như thế, bà ta tức đến nỗi
ngón tay chỉ vào Đường Uyển phải run rẩy. “Cô dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó hả, cô có biết cái gì gọi là lớn nhỏ không?”.
“Đường phu nhân, tôi biết trong mắt bà, Huệ Tiên phải cung cung
kính kính nghe bà chỉ trích, nếu có chút không vâng theo thì chính là
hỗn xược, là bất hiếu, tuy nhiên, Đường phu nhân à, xin bà hiểu cho một
việc, Huệ Tiên đã không còn là con dâu nhà họ Lục nữa, không còn thân
phận để bà tùy tiện quở trách chẳng biết tốt xấu”. Nói đoạn, Đường Uyển vẫn không yên lòng, nàng nắm chặt tay lại cố gắng bình tĩnh, thẳng thắn nói. “Huống chi, cho dù Huệ Tiên là con dâu nhà họ Lục, Huệ Tiên cũng tuyệt đối
không cho phép bà mắng mỏ mẹ mình mà im thin thít không nói được một
lời”.
“Thì ra tất cả đều là tôi sai”. Đường phu nhân cười mỉa mai. “Lúc mẹ cô mang giáp mang gươm công kích tôi sao cô không nói?”.
“Vì bà ấy là mẹ tôi, chứ không phải bà”. Đường Uyển trả lời
đơn giản đến cực điểm khiến Đường phu nhân nghẹn cứng, càng nhiều người
cười khúc khích, đúng, thân là con gái tất nhiên phải che chở mẹ ruột,
hà cớ gì che chở mẹ chồng trước?
“Cô… Cô… Tôi nên thấy may mắn vì đã khuyên Vụ Quan bỏ cô, nếu không chắc tôi sẽ bị cô nói cho tức chết”. Đường phu nhân vừa tức vừa thẹn, nói ác độc. “Thật không biết con trai nhà ai còn dám cưới cô về”.
“Tam nương nhà tôi dù là tài năng hay phẩm chất đạo đức đều là
tốt nhất, con bé muốn lập gia đình, tất nhiên sẽ chọn người tốt đẹp hơn
Lục Vụ Quan, không nhọc Đường phu nhân lo lắng”. Hồ phu nhân rất
vui mừng khi nhìn thấy con gái có dũng khí đối đầu với Đường phu nhân,
nàng quả nhiên đang cố gắng thay đổi chính mình.
“Chỉ dựa vào cô ta…”. Đường phu nhân cười dè bĩu, đối với
đàn ông, bỏ vợ tái hôn chẳng có gì to tát, nhưng một người đàn bà bị bỏ
còn muốn tái giá thật chẳng phải chuyện dễ dàng, cho dù nhà mẹ đẻ có gia thế to lớn đến đâu.
“Tam nương thì làm sao?”. Uông Ngọc Trân lạnh lùng hỏi ngược lại. “Xét về tướng mạo, Tam nương tuy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là mỹ nhân, xét gia thế, nhà họ Đường chúng tôi nhiều thế hệ làm quan,
cũng không thua ai, miễn bàn Tam nương còn là tài nữ nổi danh, muốn tìm
một người đàn ông có trách nhiệm chẳng có gì là khó”.
“Ý cô là Đại lang nhà tôi vô trách nhiệm?”. Đường phu nhân
ghét nhất ai nói xấu Lục Du, ở trong mắt bà ta, con trai bà ta là tốt
nhất, nhưng giả như có chỗ nào đáng chê trách thì cũng chỉ có bà ta được quyền nói chứ không cho phép người ngoài chê cười.
“Đàn ông có trách nhiệm mà chỉ vì mấy lời của mẹ liền bỏ vợ?”. Uông Ngọc Trân cười mỉa mai. “Ngay cả người vợ cùng thề non hẹn biển với mình còn bảo vệ không được thì có phải là đàn ông nữa không?”.
“Bỏ vợ là ý của tôi, Đại lang vâng theo chỉ vì thằng bé có tấm lòng hiếu thảo tinh thuần”. Đường phu nhân miết mắt nhìn Đường Uyển từ trên xuống dưới. “Thứ vợ như cô ta, chẳng thể nối dõi tông đường cho nhà chồng, còn quấy nhiễu chồng học hành, sớm đuổi đi mới là đúng đắn”.
“Tam nương gả vào nhà họ Lục chưa đủ ba năm, chưa có con thì có
gì sai? Nếu đây là lý do thì Đường phu nhân gả vào nhiều năm như vậy
không sinh con sao không chủ động xin bị bỏ đi? Về phần ‘quấy nhiễu
chồng học hành’, chẳng qua bản thân Lục Vụ Quan bất tài, học hành không
ra sao, giận chó đánh mèo người khác”. Uông Ngọc Trân phản pháo. “Còn cái gọi là ‘tấm lòng hiếu thảo tinh thuần’, buồn cười, người có ‘tấm
lòng hiếu thảo tinh thuần’ liệu có sáng tác bài thơ mắng mẹ mình là một
bà mẹ chồng độc ác không? Đường phu nhân, nha đầu Hồng Khởi kia ở n