The Soda Pop
Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321711

Bình chọn: 7.00/10/171 lượt.

i chỉ muốn Tả bá mẫu hài lòng, Liên nhi thực sự không phải cố ý đâu! Liên nhi thực sự không biết vì sao lại trở thành như thế này! Ô ô. . . . . .” .

“A ———— a a a ————” Trong phòng sinh truyền đến từng tiếng hét đến tê tâm liệt phế, Tần Dĩ Mạt đè nén hận ý trong lòng, vội vàng bước vào.

“Nương con hiện tại đang sinh sản, con đừng đi vào làm phiền!” Bạch Hi kéo lại Tần Dĩ Mạt đang muốn bước vào, trầm giọng nói.

Tần Dĩ Mạt “ba” —— một tiếng thoát khỏi tay hắn, lạnh lùng đích nói: “Nương ta hiện tại đang nguy hiểm ở bên trong, ta làm con gái đương nhiên phải ở bên người nàng, còn về phần cha ——” nàng khinh miệt nói : “Vẫn là xem chừng cho tốt tiện nhân độc ác nham hiểm ấy đi!”

“Ngươi ——” Ở trong lòng Bạch Hi, nữ nhi Bạch Hà luôn luôn đáng yêu ngoan ngoãn, hắn vạn lần không nghĩ tới lại có một ngày nữ nhi lại dùng ánh mắt cùng lời nói tràn ngập hận ý này với mình.

Vừa lúc Tần Dĩ Mạt lòng như lửa đốt tiến vào phòng sinh, một cổ máu tanh thật lớn đập vào mặt, nàng nhìn bọn nha hoàn đem từng chậu từng chậu máu loãng ra ngoài, trong ngực không khỏi càng thêm sợ hãi.

Nói sao thì Tần Dĩ Mạt cũng chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học mà thôi, chưa từng gặp qua việc như vậy.

Nàng đứng rất xa ở cửa, chỉ sợ mình vào sẽ quấy rối Tả Hương Lan sinh sản.

Nhưng mà, một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, mắt thấy tiếng kêu của Tả Hương Lan ngày càng nhỏ, máu càng ngày càng nhiều, thế nhưng hài tử vẫn chưa được sinh ra.

Chúc ma ma ở bên tai Tả Hương Lan hô hoán cỗ vũ không ngừng , nhưng mà, hiện tại nàng dường như đã vào trạng thái hôn mê, mặc kệ là Chúc ma ma kêu nói gì, vẫn không có một chút phản ứng.

Bà đỡ từ hai chân Tả Hương Lan ngẩng đầu lên, giọng run run nói: “Không ổn rồi ! Phu nhân rong huyết !”

Tần Dĩ Mạt chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, từ từ ngồi bệt xuống đất ———— rốt cuộc vẫn biến thành như thế này sao?

“Tiểu thư. . . . . . Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . . Tiểu thư. . . . . .” Thanh nhi bên người lệ rơi đầy mặt nói: “Phu nhân làm sao bây giờ!”

Tần Dĩ Mạt loạng choạng đi đến bên cạnh giường Tả Hương Lan, nàng quỳ trên mặt đất, điên cuồng hét to bên tai Tả Hương Lan: “Nương —— nương ———— người tỉnh dậy ———— ngươi tỉnh tỉnh ———— con là Hà nhi đây —— là nữ nhi của người đây ————” Nàng bên cạnh Tả Hương Lan liên tục hét to.

“Tả Hương Lan —— Tả Hương Lan —— người suy nghĩ một chút —— nghĩ một chút cho hài tử bên trong bụng người đi! Là hài tử người mang thai dưỡng dục mười tháng đó! Người nhẫn tâm để hắn chưa kịp nhìn thấy thế giới này đã phải rời đi sao? Tả Hương Lan —— Tả Hương Lan —— người tỉnh dậy đi! ! !”

Trong phòng, lúc này mọi người đều bị vây trong sự bi thương đau khổ, nhất thời không có người nào phát giác Tần Dĩ Mạt không thích hợp kêu cả tên mẫu thân, chỉ nghĩ là tiểu thư thương tâm quá độ mà thôi, dù sao ở thời đại này nếu như nữ nhân sinh sản mà bị rong huyết, mười người thì chín người đều là một thi hai mạng.

“Hài, hài tử. . . . . .” Nguyên bản Tả Hương Lan đang ở trạng thái mê man đột nhiên có phản ứng, chậm rãi mở mắt.

“Đúng! Hài tử. . . . . . Hài tử của người còn chưa sinh ra mà! Ô ô. . . . . . Người không thể nào như vậy liền buông bỏ!” Tần Dĩ Mạt cầm chặt tay Tả Hương Lan, khóc đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt.

“Hài tử. . . . . . Hài tử. . . . . . Hài tử. . . . . .” Tả Hương Lan không ngừng thì thầm.

Bà đỡở một bên gấp gáp nói: “Nhanh, nhanh cho phu nhân ngậm một miếng nhân sâm!”

Tình yêu của mẫu thân dành cho đứa trẻ có thể khiến nàng vượt qua mọi đau đớn, Tả Hương Lan rõ là đã suy yếu đến như vậy, nhưng tiếp tục cố gắng hết sức lần thứ hai.

“A ———— a —————— a ——————” – Âm thanh rên rỉ kêu lên.

Tần Dĩ Mạt thân đặt cánh tay trắng noãn lên môi Tả Hương Lan, nói: “Nương, người nếu đau liền cắn Hà nhi đi!”

Lúc này đích Tả Hương Lan toàn bộ dựa vào một cổ ý chí tại chống đỡ trứ thậm chí liên thần trí đều khả năng không lớn rõ ràng liễu, một trận tựa hồ muốn đem tha cả người đều xé rách đích đau nhức truyền đến, tha vô ý thức đích hé miệng ba một ngụm tựu giảo ở tại Tần Dĩ Mạt đích tiểu cánh tay thượng.

Đau đớn nơi cánh tay, làm cho Tần Dĩ Mạt không thể kìm chế hừ một tiếng.

Chỉ như vậy ta đã rất đau rồi, vậy lúc này người lại phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ chứ..!

“Thấy đầu rồi! Thấy đầu rồi !” – Bà đỡ gấp giọng nói : “Phu nhân, đã thấy đầu của đứa trẻ rồi, người chỉ cần cố gắng dùng sức một chút, đứa trẻ sẽ ra ngay!”

Tần Dĩ Mạt nghe lời bà đỡ nói, liền kề bên tai Tả Hương Lan gấp giọng kêu : “Nương, đệ đệ sắp ra rồi, sắp ra rồi đó! Người cần cố gắng. . . . . . Van xin người. . . . . Chỉ cần cố gắng một chút, hài tử của người sẽ lập tức ra đời mà!”

Có lẽ là nghe được âm thanh cỗ vũ của nữ nhi, hoặc là biết đây là cơ hội cuối cùng của mình! Tả Hương Lan đột nhiên nâng cao cơ thể, dùng hết sức bình sinh cả người, tê tâm liệt phế thảng thốt thét lên một tiếng: “A ————” .

“Oa. . . . . . Oa. . . . . . Oa. . . . . .” Đứa trẻ trên người dính đầy tiên huyết của mẫu thân, phát ra những âm thanh đầu tiên của hắn ở thế giới này.

“Nương! Nương! . . . . . . . . . . . . Người