
a, nhưng cầu xin ông đừng tổn thương cô ấy, cũng không cần tổn thương người nhà của cô ấy, nhà của cô ấy đã không thể nào tạo ra hay uy hiếp ông. Tất nhiên mẹ sẽ cùng ông về nhà"
Tiêu Vũ vẻ mặt không đổi, không ngờ con mình lại còn trao đổi điều kiện như vậy, ông hoàn toàn thất bại. Nói thật ông có chút thất vọng, nhưng ông tỉnh táo nói: " Được ta để cho nó đi, cũng không động đến nỏ, chỉ là mày cần phải tiếp nhận trị liệu, nếu cơ thể có xảy ra chuyện gì , ta sẽ khiến nó bị thương như vậy, bởi vì chuyện này nó nợ mày"
Tiêu Vũ nói lời độc ác, làm cho người ta không thể không nghi ngờ rằng ông sẽ làm như vậy. Chỉ là dù có ác độc đến đâu, ông cũng không muốn con trai mình gặp chuyện. Con có thể phản kháng ông, cùng đối trọi với ông, nhưng không được bị thương, ông không cho phép"
Húc Nghiêu an tâm nhắm mắt lại, ngực đau, nhưng lòng lại bình yên, mặc dù anh rất không đồng ý xa cô, nhưn nếu vẫn ở bên cạnh cô, nguy hiểm sẽ không dừng lại ở đó, anh làm sao không biết, tại sao Tiêu Vũ lại xuất hiện ở đó. Nếu không phải anh che chắn cho cô, thì bây giờ người đang nằm trên giường chính là cô rồi, có lẽ sẽ bị thương nặng hơn....
Chuyện Tiêu Vũ đã đồng ý sẽ không thay đổi, điều này Húc Nghiêu tin, cho nên anh tin rằng Vi Vi rời đi mới là an toàn nhất. Anh nhìn về phía cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Vi Vi, anh đã nói sẽ bảo vệ em an toàn". Còn nhớ rõ cô gái nhỏ cho anh nước uống, lúc ấy cô thật đáng yêu, nhớ cô gái chạy trên bờ suối, cô ấy rất dẹp, còn nhớ rõ ở rừng Phượng Vĩ Trúc Hạ nghe cô hát, cô ấy rất bình yên... Tất cả đều tái hiện lên trong ký ức của anh, khiến anh nhơ vô cùng,
Còn nhớ rõ tình cảnh gặp ở đại học D, khi đó trên người cô tràn ngập ánh sáng hạnh phúc, dựa vào bên cạnh Tôn Viêm Thần, còn nhớ rõ khi ở Belfast gặp cô, chỉ là những điều đó đủ khiến anh hạnh phúc, ít nhất cô sẽ nhớ đến anh, nhớ đến anh...
Húc Nghiêu rất may mắn, trong khoảng thời gian này có thể ở cạnh Lăng Vi, anh thấy mình may mắn trước khi chia tay còn có thể nghe cô nói câu" em đồng ý". Cô không biết, câu nói này quan trọng với anh như thế nào, để cho anh yêu mấy chục năm rồi, cuối cùng cũng mãn nguyện mà kết thúc vòng tròn bằng dấu chấm.
Ngồi trên xe lửa, nhìn phong cảnh Vân Nam lùi về sau, sự dày vò chậm rãi này làm giảm đi phần nào cảm giác trong lòng Lăng Vi.
Cũng khiến cô càng cẩn thận suy ngẫm lại lời của Tiêu Vũ , sự thật thực đáng kinh ngạc, kẻ đứng phía sau hạ độc thủ hãm hại cha cô phải vào tù hóa ra lại là Tiêu Vũ. Cái gọi là nhân chi tướng tử ngôn cũng thiện, câu cuối cùng của ông thật sâu sắc, chỉ là lúc ấy Lăng Vi một lòng đều đặt ở trên người Húc Nghiêu, thế cho nên không có suy ngẫm đến.
Cô rất muốn hận Tiêu Vũ, người này đột nhiên xuất hiện hãm hại người cha cô yêu nhất vào tù, cô thật sự rất hận. Cô thậm chí không dám nhìn Húc Nghiêu một cái, sợ một khi nhìn sẽ luyến tiếc. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, Lăng Vi cứ liên lụy đến anh, chẳng lẽ phải bắt anh lựa chọn giữa cô và gia đình sao? Như thế sẽ khiến anh phải chịu tổn thương rất lớn.
Ngồi trên xe, Lăng Vi hy vọng xe khởi hành chậm một chút, để cô có thể tìm được chỗ của Húc Nghiêu, hiện tại anh có khỏe không, anh hẳn đã đỡ nhiều. Suy nghĩ như vậy, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn.
Cô bắt đầu nhớ đến quãng thời gian ở chung với Húc Nghiêu, cô không nhớ đã từng gặp anh ở trường chưa, đáng tiếc là, khi đó bên cạnh cô còn có một người. Nếu khi đó cô biết hôm nay phải chia ly như vậy, cô nhất định sẽ cố gắng đi tìm cho bằng được anh, sau đó cùng anh ngọt ngào bên với nhau.
Lần đầu tiên chân chính gặp mặt hẳn là ở khách sạn đi, ấn tượng đối với anh chính là chiếc áo sơmi trắng sạch sẽ của nam sinh, anh nói anh tên là Tấn Húc Nghiêu, ma xui quỷ khiến Lăng Vi lại nhớ kỹ cái tên này, còn nhớ cả khuôn mặt anh. Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy đó là là một chuyện thật lạ kỳ.
Dường như có cái gì đó nối kết họ, nếu không như vậy, bọn họ làm sao có thể gặp lại nhau lần nữa ở Belfast, nếu đây là duyên phận, như vậy Lăng Vi phải cảm tạ duyên phận an bài. Khi đó Húc Nghiêu có hơi vô lại, xông thẳng vào nhà cô, xin tý lửa gì chứ, rõ ràng là lấy cớ.
Diệc Trúc nói anh là một người đàn ông tốt, ánh mắt cô ấy luôn sắc sảo như vậy, nhìn ra bản chất của anh từ lâu, mà bản thân Lăng Vi lại cứ mãi trì độn, tận sau này lại mới hiểu được.
Sau khi về nước, bọn họ lại gặp nhau. Lăng Vi đã từng hoài nghi, có phải người đàn ông này cố tình tiếp cận mình hay không, mục đích là gì?
Cô đoán đúng rồi, hai người cứ gặp nhau mãi là vì có người sắp xếp.
Trong ấn tượng của cô, Húc Nghiêu luôn nói lời sến súa, đối với một Lăng Vi không hiểu anh, cho rằng đó chỉ là tán tỉnh, anh là một cao thủ tình trường. Bởi vậy nghe qua, bất quá thì cười. Cô có hơi hối hận, nếu khi đó cô hồ đồ một chút thôi, nghe chi tín chi, có lẽ thời gian hai người bọn họ ngọt ngào cùng nhau sẽ kéo dài hơn.
Lăng Vi thầm nghĩ, mình đã động tâm với Húc Nghiêu từ bao giờ? Là lúc anh giúp cô đánh Tôn Viêm Thần ngoài hành lang triển lãm? Hay khi anh giải cứu cô trong khách sạn? Bày kế khiến cô ăn thịt rắn, uống rượu tâm sự... ?