
ớc đã, xem xong chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
Điện thoại đang mở một đoạn video, đã bị ấn tạm dừng, hình ảnh trong video chính là cảnh Húc Nghiêu đi vào căn phòng vừa nãy. Trong ảnh có hai người, còn ai khác ngoài Du Bá Niên và Húc Nghiêu? Về phần hoàn cảnh trong ảnh, khỏi nhìn Húc Nghiêu cũng đoán được rồi.
Anh tắt điện thoại trả cho Lăng Vi, rốt cuộc đã hiểu Du Bá Niên muốn làm gì, cái hộp đen kia là máy quay phim, mục đích của Du Bá Niên đơn giản là muốn dụ anh nói ra câu kia, sau đó cho Lăng Vi nghe, khiến cô nghĩ Tấn Húc Nghiêu anh là kẻ lòng lang dạ sói. Khó trách anh ta lại hành động khác thường như vậy, vào cửa thì nhìn chằm chằm lỗ hỏng, tất cả cũng chỉ là tiểu tiết, anh ta chỉ muốn làm như hợp tình hợp lý ngồi xuống bên mép giường để ấn nút máy quay, phân tán lực chú ý của Tấn Húc Nghiêu, dụ anh sa vào bẫy.
Khóe miệng Húc Nghiêu hơi cong cong: Mới nãy anh còn cho rằng Du Bá Niên có mục đích khác, xem ra Du Bá Niên không hề thay đổi, vòng vo qua lại vẫn cũng chỉ để anh ngoan ngoãn trở về Vân Nam. Chỉ là cách làm quá dư hơi, khiến người ta phí công suy nghĩ…
Hiểu rõ được mọi chuyện, Húc Nghiêu ngược lại cảm thấy rất thoải mái, anh thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu như người ta đã cố ý đưa cô xem, vậy tôi cũng chẳng cần hao tâm tổn sức che giấu cái gì. Không sai, những gì cô nghe thấy đều là thật, tôi chính là loại người như thế.”
Lăng Vi tức giận quay đầu sang chỗ khác, hừ một tiếng: “Ha ha, hay cho hai từ “che giấu”, anh cho rằng anh thông minh nhất thế giới này à, nói lời này định gạt trẻ con sao!” Thấy Húc Nghiêu không giải thích, cô hận không thể đánh một phát lên đầu anh cho anh bớt điên đi. Hôm nay Du Bá Niên đột nhiên nói muốn dẫn cô đi gặp một người, Lăng Vi đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, không ngờ lại đến Chung gia.
Lúc Lăng Vi gặp Phó Thanh Ngâm, bà nói rất nhiều lời, nhưng đều xoay quanh một vấn đề, đó chính là tránh xa khỏi Tấn Húc Nghiêu. Bởi vì anh quá phức tạp. Lăng Vi rất muốn bật cười, Phó Thanh Ngâm đã đoạn tuyệt với Lăng gia từ ba năm trước, bây giờ bà lấy thân phận gì quyết định chuyện của cô? Huống chi cô không phải đứa trẻ lên ba, người bên cạnh mình thế nào chẳng lẽ cô không biết?
Trước đây chuyện của Tôn Viêm Thần cũng vậy, Phó Thanh Ngâm xem Lăng Vi như một đứa nhỏ không hiểu gì hết, thế nào cũng bị đàn ông lừa gạt chịu tổn thương. Nhưng chẳng lẽ bà không biết, Phó Thanh Ngâm bà mới là người vô lý trí nhất ---- đã chừng đó tuổi lại phải dựa vào đàn ông mới sống nổi, nếu rời khỏi Chung Nam Sơn, bà còn cái gì đây? Lăng Vi hết sức xúc động, đến khi cô ý thức được mình đang nói những lời này ra khỏi miệng, Phó Thanh Ngâm đã tát một cái lên mặt cô rồi.
Một khắc kia Lăng Vi vô cùng sửng sốt, cô thừa nhận mình lỡ lời nhưng nếu không phải Phó Thanh Ngâm làm ra chuyện bỏ nhà rời con thì làm sao cô có thể nói những lời đó được?
Lúc hai người kết thúc cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ này, có một người đàn ông mặc quần áo quái lạ đến đưa cho cô chiếc di động, nội dung trên điện thoại chính là những gì cô đã cho Húc Nghiêu xem. Phó Thanh Ngâm cầm điện thoại đưa lên trước mắt cô, nói rằng cô còn quá non nớt, suy nghĩ đơn thuần, không biết đề phòng Tấn Húc Nghiêu – một kẻ bụng dạ khó lường còn để cho anh ở bên cạnh.
Suy nghĩ một hồi, Lăng Vi thở dài nói với Húc Nghiêu: “Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, rốt cuộc anh muốn lợi dụng tôi làm gì?”
Rốt cuộc muốn phá thủng màng giấy rồi sao? Giữa anh và Lăng Vi nhất định không thể có bí mật, anh vẫn luôn thẳng thắng với Lăng Vi, chỉ cần Lăng Vi muốn biết anh chắc chắn sẽ nói hết, không bởi cái gì, chỉ đơn thuần vì lòng kiêu ngạo mà thôi. Tấn Húc Nghiêu anh từ nhỏ đã vô cùng kiêu ngạo, anh tin chắc Lăng Vi cũng là người như thế!
Vườn hoa Chung gia, người làm bị bảo tránh mặt, Lăng Vi ngồi trên băng đá nhìn Tấn Húc Nghiêu chăm chú, chờ anh mở miệng.
Tấn Húc Nghiêu cởi áo khoác xuống, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường: “Chắc cô cũng biết, tôi và Du Bá Niên có mâu thuẫn với nhau, anh ta xuất hiện khiến tôi rất phiền toái, có một số chuyện tôi không thể tự xử lý một mình được nên tôi muốn tìm người có thực lực để hợp tác. Trùng hợp là, tôi lại gặp được cô ở Belfast, trùng hợp hơn nữa là cô còn có quan hệ với Chung gia…” Anh ngừng một lát vì thấy Lăng Vi có vẻ đăm chiêu.
“Anh cần Chung Nam Sơn giúp đỡ, tôi có thể hiểu, nhưng anh rốt cuộc có thù oán gì với Du Bá Niên?” Lăng Vi chợt nhớ đến đêm đó Du Bá Niên cứu cô, anh ta đã nói có người nào đó rời bỏ Vân Nam, cô hơi cao giọng: “Nhà anh chính xác là ở đâu?”
Húc Nghiêu gật đầu, thấy trên bàn đá có bình trà, thuận tay cầm lên rót cho mình một ly. Mặc dù đã lạnh nhưng vị trà vẫn chưa phai. Giọng anh có phần hoài niệm: “Đây là trà Phổ Nhỉ của Vân Nam, ở thành phố G bán khoảng hơn ngàn đồng một kg nhưng ở Vân Nam không như thế. Cô biết không, mẹ tôi cũng trồng trà Phổ Nhỉ, tự tay sào, sau đó pha mà uống… mùi vị đó, mặc dù không khác mấy với trà được sản xuất bằng công nghệ chuyên nghiệp, nhưng lại hơn ở chỗ vị nước.”
(Một ngàn: (nhân dân tệ) bằng khoảng
(Trà Phổ Nhỉ: Một loại trà