Polaroid
Duyên Đến Là Em

Duyên Đến Là Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323992

Bình chọn: 8.00/10/399 lượt.

i? l/q;d Đối với sự lôi thôi lếch thếch của anh ta, Lâm Lung 囧, sau đó bắt đầu do dự có nên giới thiệu bạn bè chưa cưới cho người này hay không. Thay đổi suy nghĩ một chút, có lẽ là thói quen công việc?

Ôi, một người thật囧, cũng may Long Tuyền không như vậy, mỗi lần gặp mặt quần áo đều rất sạch sẽ. Lâm Lung nghĩ vậy, l-q;d nhưng không nghĩ đến việc quần áo của anh chỉnh tề sạch sẽ, tất cả công lao cần phải quy về người mẹ chăm chỉ của anh.

Mang theo một thân nhàn nhạt mùi mau tươi, hai người đến vườn hoa tìm chỗ giải quyết bữa tối, sau đó lại trở về bệnh viện. Lúc này Lâm Lung mới biết được chỗ ngủ của người phụ nữ có thai kia là ở lối đi nhỏ, bởi vì khám gấp nên tạm thời vẫn chưa thể có phòng bệnh cho cô ta.

Không tính đến việc sinh non mất máu, một cô gái thanh tú như vậy ở một nơi ồn ào, trên đỉnh đầu treo túi máu, l,qd mặt mũi trắng bệch, cũng không biết ngủ say hay là hôn mê, dù sao thì nhịp tim huyết áp cũng tạm ổn, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.

Nghe nói trên người cô ta chỉ có một chùm chìa khoá nên không liên lạc được với người nhà, bạn bè của cô ta, hiện giờ chỉ có một thân một mình có vẻ vô cùng đáng thương. Khó trách đội trưởng Chu không yên lòng rời đi, lúc này cảnh sát giao thông và tài xế taxi đều ở đây chờ đối phương tỉnh lại.

Sau khi bốn người tuỳ ý nói chuyện với nhau mấy câu, Lâm Lung lại biết được một số chuyện: đồng chí Thượng tá Lôi Phong còn nộp tiền trị liệu, viện phí, và thuốc thang cho cô ta!

Mặc dù bệnh viện cũng có thể miễn nộp phí trong trường hợp đặc biệt, nhưng bình thường khi nộp phí thì quá trình xử lý sẽ nhanh hơn, vì vậy anh ta liền xung phong nhận việc.

Lâm Lung nghe xong thì hơi do dự, sau đó nhịn cười thử dò xét: “Không biết, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Chu Thuần vỗ đùi nhanh chóng trả lời: “Không phải hỏi! Em muốn biết tại sao anh vẫn ở chỗ này không chịu dời đi, đến tột cùng là không yên lòng muốn chờ người này tỉnh lại; lq,d hay muốn lấy lại tiền của mình nên chờ cô ta tỉnh lại có phải không? Đáp án dĩ nhiên là cái trước, không phải chỉ là tiền lương một tháng thôi sao, không có gì mà không bỏ được.”

“Anh là thần thám à?! Quá trâu! Một chữ tôi vẫn chưa nói mà.” Nháy mắt đã bị vạch trần tâm tư “tà ác”, Lâm Lung không còn gì để nói. Tại sao người này có thể mắt sáng như đuốc vậy chứ?!

“Thôi đi, xem tròng mắt em loạn chuyển, còn có đôi môi run run nín cười anh liền biết không có lời gì tốt.” Chu Thuần nói thẳng với cô: “Chính là một dạng với đám thủ hạ tiểu tử hư kia của anh!”

Vị cảnh sát giao thông chuyển nghề từ bộ đội cũng cười đáp: “Đúng vậy, vừa nhìn Thượng tá Chu đã biết anh là người cầm binh, người bình thường diễn xiếc sao có thể lừa được mắt anh ta?”

Lâm Lung không thuận theo, dậm chân “thẹn thùng” nói: “Tại sao có thể liệt tôi vào đám ‘tiểu tử hư’ kia! Người ta có ‘hư’ sao?”

“Được rồi, hồ ly còn muốn nguỵ trang tiểu bạch thỏ!” Chu Thuần tiếp tục đùa giỡn vạch trần cô: “Có câu nói ‘vật họp theo bầy, người phân theo đàn’, người có thể lăn lộn cùng với Long thiếu và Tiểu Nhất không phải là một ‘Tiểu Bạch’ chứ? Mặc dù da hơi trắng, ừ, quả nhiên trắng!” Nói xong anh ta giơ cánh tay của mình qua so sánh với tay của Lâm Lung.

Bị trêu ghẹo ư! Một lần nữa cô nương Lâm Lung phải im lặng, sau đó dứt khoát chuyển đề tài đến “biểu báo cáo kết hôn”, nghiêm túc hỏi những vấn đề có liên quan.

Cãi nhau với anh ta? Cô vẫn chưa đạt tới cảnh giới kia! Không hổ là gừng cay*, không chọc nổi chỉ có thể tránh.

*Chỗ này liên quan đến câu nói gừng càng già càng cay.

Chu Thuần cười vui vẻ, cũng không trêu chọc cô nữa, rất có trách nhiệm bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình – giúp em dâu điền biểu. Chờ điền biểu kết thúc, anh lại bắt đầu thực hiện nhiệm vụ thứ hai, hiểu biết chính xác thế giới nội tâm của quân tẩu, xem cô có ý nghĩ xấu gì không. Trước hết phải loại bỏ bom hẹn giờ mới có thể yên tâm để cô ấy gả cho chiến hữu cùng sống cùng chết với anh.

“Nghe nói bọn em đã đính ước từ lúc động đất, anh có hơi lo lắng. Anh nói chuyện thẳng thắn, em đừng để ý.” Trên mặt Chu Thuần không có nụ cười, chỉ có nghiêm túc nó với Lâm Lung: “Tình yêu có thể lâu bền cho tới bây giờ không phải là oanh oanh liệt liệt, mà là bình bình đạm đạm làm bạn. Loại tình cảm đột nhiên lửa nóng kích tình chỉ có thể là đầu óc choáng váng, anh hy vọng em sẽ nghiêm túc suy nghĩ sau đó mới quyết định, mà không phải vì hoàn cảnh và tâm tình đặc biệt, nhất thời xúc động tuỳ tiện đồng ý với Long Tuyền, sau này lại đổi ý.”

“Sẽ không, thật ra thì động đất chỉ để tôi hiểu anh ấy rõ hơn mà thôi.” Lâm Lung cười nhẹ một tiếng, hơi ngượng ngùng nói: “Lúc đó anh ấy để em ở lại bên đường liền chạy đi, tôi còn tức đến khóc, còn muốn không để ý đến anh ấy cả đời, sau mới dần dần thay đổi suy nghĩ. Không phải choáng váng nhất thời.”

“Vậy thì tốt, con người vẫn nên lý trí mới tốt, chỉ sợ vì động đất mà đột nhiên thúc đẩy không ít đôi tình nhân, một năm nữa lại vì đủ loại lý do mà đến đỉnh điểm phải ly hôn. Chu Thuần nói thẳng với Lâm Lung: “Người khác ly hôn thì rất đơn giản, nhưng em phải gả cho quâ