Disneyland 1972 Love the old s
Duyên Đến Là Em

Duyên Đến Là Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322884

Bình chọn: 7.5.00/10/288 lượt.

dưới trần cũng chung tay chống cái ác.

“Vậy tôi là Đổng Vĩnh?” Đội trưởng của đội khách du lịch là một người đàn ông cười ha ha, sau đó nói: “Các cô là tiên nữ, những người thô thiển chúng tôi đây là đàn khỉ trong suối nước nóng!” Vừa dứt lời mọi người liền cười to, âm thanh trêu đùa nổi lên bốn phía tạo thành sự đối lập rõ ràng với sự yên tĩnh của thiên nhiên.

Viên Viện nghiêng đầu hỏi: “Còn nhớ rõ con kênh sông Ngân Trường? Hiện tại chúng ta đang ở vùng phụ cận.”

“Ừ.” Lâm Lung nhẹ nhàng gật đầu: “Dòng nước màu xanh đậm, người công nhân xây dựng con kênh tạo nên dòng chảy chậm.”

“Nước ở nơi này đẹp hơn, có màu xanh dương, màu xanh lá cây, còn có màu trắng.” Viên Viện tiếc nuối nói: “Nên mang bột nước hoặc thuốc màu đến.”

“Vậy chụp ảnh nhiều vào, khi trở về thì vẽ lại. Màu trắng là do nước chảy nhanh khiến những bọt sóng văng lên nhuộm thành màu sắc, dưới ánh mặt trời nước sông sẽ đẹp hơn, toả sáng lấp lánh!” Lâm Lung đồng ý gật đầu, sau đó bổ sung: “Vẻ đẹp của thiên nhiên luôn hơn hẳn vẻ đẹp nhân tạo. Rất ít nơi du lịch có thể thật sự duy trì vẻ đẹp ‘non xanh nước biếc’ vốn có. Có lúc không bị khai phá thành địa điểm du lịch lại là một chuyện tốt.”

Bạn bè du lịch xen vào nói: “Nói đến đây tôi liền nghĩ đến thành cổ Nạp Tây, bây giờ trở nên quá sang trọng rồi! Mất hết mùi vị phong tình!”

“Ừm, có lợi mà cũng có hại.” Lâm Lung cười nói: “Tôi có một người bạn tộc Nạp Tây, anh ta đã từng nói mặc dù rất ghét việc cải tạo này khiến quê hương của anh ta không còn giống quê hương nữa. Thế nhưng không thể phủ nhận sau khi được khai phá thành địa điểm du lịch nổi tiếng thì dân bản xứ bọn họ mới có thể cải thiện cuộc sống trở nên tốt hơn, anh ta mới có thể học xong đại học.”

“Nói thì là như vậy, nhưng mình thích đi du lịch những nơi dân sinh có phong cách cổ xưa, phong vị đặc biệt hơn.” Viên Viện đáp lời, lại đề nghị: “Chờ đến khi hội tắm ao kết thúc, chúng ta đến ở nhờ mấy ngày nhà của dân tộc Lật Túc đi, ở lại chơi thêm vài ngày nữa.”

Lâm Lung đồng ý với đề nghị này, nhưng nhóm người còn lại thì rất ít người hưởng ứng. Phần lớn những người đi cùng sáng chín chiều năm đi công tác, bọn họ nghỉ Tết xong sẽ chuẩn bị đi làm, không rảnh để tiếp tục vùi mình ở trong núi.

Vì vậy hai cô gái quyết định tạm dừng kế hoạch này lại, nếu có thể tìm được chỗ ở thích hợp thì sẽ suy nghĩ có nên ở thêm mấy ngày hay không.

Thời tiết vài ngày sau cũng không tệ, trời trong nắng ấm trời xanh cao vút.

Ba người “Ám Dạ Kiếm” trốn ở chỗ tối quan sát xung quanh, dần dần phát hiện gia đình chứa chấp tên Sơn Nỗ kia từ em gái, em trai, cha mẹ, thậm chí đến cả anh cả của gia đình kia, một ngày tiếp một ngày sẽ xuất hiện trong hội tắm ao, vậy mà các cô gái không hề phòng bị vẫn vô tư cười đùa, hơn nữa còn thân thiết với một vài người. Đến ngày cuối cùng còn trở thành khách của ông chú trầm mặc mặc trang phục Lật Túc – Sơn Nỗ.

Sau buổi trưa, dưới ánh nắng mặt trời tươi sáng, Long Tuyền và Tiếu Lực Dương nhìn họ nở nụ cười rực rỡ đi tham gia cuộ thi nhảy dây. Nhìn bóng dáng yểu điệu mặc vào váy dài ngũ sắc nhẹ nhàng bay múa như yến giữa trời cao, sau đó lại nhìn các cô cùng uống rượu hát đối với người khác, còn thường xuyên giống như bươm bướm, vui vẻ bay qua những nơi cách chỗ ở của Sơn Nỗ không quá 5 mét.

“Đáng chết!! Tại sao lại ở cạnh bọn họ rồi?!” Tiếu Lực Dương lẩm bẩm chửi bậy, vừa nghiêng người nhìn Long Tuyền thì thấy vị nhân huynh này cũng đang chau mày.

“Rút lui.” Long Tuyền bỗng cất máy chụp ảnh đi, kiên quyết kéo vai Tiếu Lực Dương dẫn anh đi trở lại con đường lúc đến: “Tên kia đang quan sát bốn phía, có lẽ nhận ra tầm mắt của chúng ta rồi.”

“Ngoài 300 mét cũng có thể có cảm giác?! Xem ra cục xương này không dễ gặm.” Tiếu Lực Dương cau mày chửi thề một tiếng.

Long thiếu nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Trở về vạch kế hoạch cẩn thận, chậm nhất là tối nay cần phải đưa họ qua đây trước. Hai người này, con mẹ nó, lá gan quá lớn!! Chỉ dễ dàng như vậy đã đồng ý đến làm khách nhà người khác.” Nói đến đây anh bỗng có một loại kích động muốn mắng cho Lâm Lung một trận.

Có lẽ, đây chính là cái gọi là “yêu thì cho roi cho vọt”.

…..

Khi màn đêm buông xuống, rất nhiều người lại tụ tập ở khu vực suối nước nóng. Nam nữ tộc Lật Túc lại bắt đầu đánh đàn ca hát, uống rượu nhảy múa.

Sơn Nỗ ngồi một bên uống rượu nhìn ca múa bỗng cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên, cảm giác nhạy bén tựa như dã thú nói cho hắn biết có người ở phía sau đang lặng lẽ đến gần hắn.

Sơn Nỗ xoay phắt người lại, tay phải chạm vào cây súng lục bên hông. Hắn giương mắt nhìn lên thì phát hiện đó là một thiếu niên cao gầy đang rón rén tới gần, ăn mặc như người thành phố, hai mắt sáng ngời nụ cười rực rỡ.

Thấy bản thân bị phát hiện, thiếu niên ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó cậu đặt ngón trỏ trên môi ý bảo Sơn Nỗ đừng lên tiếng. Rồi cậu lặng lẽ đi vòng qua hắn đến phía sau Lâm Lung đang gảy đàn tỳ bà, vỗ mạnh lên vai cô một tiếng đồng thời kêu to “oa”.

“Aaaa!” Lâm Lung bị doạ hét lên, quay đầu nhìn lại lập tức bật thốt: “Tiểu Nhất, sao lại là cậu? Tiểu quỷ