
g chỗ khác, vốn định tiếp
tục trêu cợt nàng thêm nữa, nhưng nhìn mặt nàng bị hù dọa đến trắng đành bỏ qua
theo nàng lên bờ. Chỉ than thở cùng với nước vô duyên.
Dọc theo hành lang thủy tạ, một đường vòng quanh. Bên
phải trên bờ cảnh trí là liễu ám hoa minh (trong
hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát, có thể hiểu là hy vọng),
thiên biến vạn hóa, nhưng bên trái vẫn là một ít hồ hoa sen, quanh co quanh
quẩn. Nàng không khỏi bội phục tâm tư xảo diệu của người thiết kế . Đang
suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy một cổ lực đẩy, liền muốn ngã xuống phía sau.
Tiếp theo, truyền đến thanh âm một vật thể kim loại rơi xuống đất. Vu Nhi tay
mắt lanh lẹ, nhanh chóng đở thân thể Thủ Dạng Hề, nàng mới miễn cưỡng không
tiếp xúc thân mật với mặt đất .
Vừa mới đứng vững đã nghe Vu Nhi đã sớm mở miệng mắng:
“Cẩu nô tài từ nơi nào đến, ánh mắt để ở đỉnh đầu sao? Vội vàng hấp tấp
mò mẫm đụng cái gì, ngươi vội vàng đi đầu thai hả, không nhìn thấy Tam hoàng tử
phi nương nương sao? Có người giống trẻ con như ngươi ở đây đấu đá lung tung
sao, là nơi nào tới, hãy xưng tên ra, cần phải gọi Trần tổng quản hảo hảo trừng
phạt.”
Kia gã sai vặt vừa nghe đụng phải hoàng tử phi điêu
ngoa nhất trong phủ, sớm bị dọa đến không còn hồn, chỉ quỳ xuống nói:
“Hoàng tử phi nương nương tha mạng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết. Cầu xin
ngài ngàn vạn đừng nói cho Trần tổng quản, tha nô tài này một lần này!” Vừa
nói, đầu đã ở trên mặt đất dập bang bang vang lên.
Thủy Dạng Hề đang muốn nói chuyện thì Vu Nhi đã nhanh
hơn: “Mặc ngươi dập đầu vỡ đầu cũng vô dụng, chờ chịu phạt đi!”
“Vu Nhi” Thủy Dạng Hề cảnh cáo kêu một tiếng,
trong lòng buồn bực, lúc này Vu Nhi làm như hóa thân thành con của Mẫu Dạ Xoa
vậy.Lại nhìn đến người đang quỳ run rẩy trên mặt đất, ta có đáng sợ như vậy sao,
hay là trước kia chủ thể lập uy quá nặng?
Nàng nhặt khay cùng cái vật thể góc cạnh mà nàng không
biết rơi trên mặt đất lên, đặt ở bên trong khay sau đó đưa cho hắn, nói: “Đứng
lên đi, đồ đã lấy được. Vốn cũng không trách ngươi, là ta không có nhìn đường
mới đụng vào ngươi. Cũng thật là xin lỗi. Nên đi làm gì thì đi đi.” Nói xong,
liền đi tiếp về phía trước. Nàng vốn cũng không phải là cái người lương thiện
gì, cũng không phải là cái người nhiệt tâm, chỉ lành lạnh nói lên mấy câu liền
thôi. Để lại kia gã sai vặt một người ngẩn ngơ.
“Mới vừa rồi vì sao như thế?” Thủy Dạng Hề hỏi, thanh
âm đã có chút lạnh liệt.
Vu Nhi vừa nghe, trong lòng hoảng sợ: “Tiểu thư, Vu
Nhi lần sau không dám. Nô tỳ chẳng qua cho là tiểu thư muốn như vậy, trước kia.
. . . . . Trước kia cũng là như vậy .”
Trước kia? Thủy Dạng Hề suy tư, chủ nhân thân thể này
thật đúng là nhân vật lợi hại đi “Thôi, sau này cũng nên sửa lại. Đi dạo một
hồi lâu, ta cũng có hơi mệt chút, đi phía trước lầu kia nghỉ ngơi một
lát.”
Vu Nhi trong miệng còn đang ngập ngừng cái gì,
nhưng Thủy Dạng Hề đã không có tâm tình nghe nàng nói, đi thẳng tới phía trước.
Đến trước lầu, ngẩng đầu nhìn lên, thấy tấm biển viết”Tử Thần Lâu” ba chữ, nhìn
tòa lâu hình thức thiết kế phong cách, có lẽ làm dùng làm tàng thư không sai.
Trong lòng một trận mừng thầm, đây là lúc tốt nhất để biết rõ thời đại này. Cất
bước muốn vào tòa lâu.
“Tiểu thư. . . . . .”
“Tham kiến hoàng tử phi nương nương, nương nương Cát
Tường.” thị vệ đứng canh cửa hành lễ, “Xin hoàng tử phi dừng bước, Tam hoàng tử
phân phó, người không phận sự không được đi vào.”
“Càn rỡ, chẳng lẽ bổn phi là người không phận sự sao?
Tránh ra.” Thủy Dạng Hề không phải là rất lợi hại sao, làm sao ở trong miệng
thị vệ đã thành người nhàn tạp.
“Xin hoàng tử phi thứ tội, thuộc hạ thực khó lòng tòng
mệnh.”
“Nếu bổn phi càng muốn vào đây thì sao?” Nàng không bỏ
cuộc nói.
“Nếu như hoàng phi muốn xông vào, vậy thì đừng trách
thuộc hạ vô lễ.” Thị vệ cung kính nói.
Thủy Dạng Hề nhìn bọn họ, nếu Thủy Dạng Hề lúc trước
thì sẽ làm sao? Có lẽ. . . . . . Bỗng nhiên, “Ba , ba ” hai tiếng vang, trên
mặt bọn thị vệ mỗi người đã bị đánh một cái tát: “Đây chính là kết quả của việc
các ngươi càn rỡ.” Nói xong cũng không quay đầu lại nhẹ nhàng vén váy mà đi
vào.
Bọn thị vệ tất cả đều bị bất ngờ ở trong lòng ngực,
tim đập mạnh và loạn nhịp, họ hoàn toàn không có nghĩ tới, tam hoàng phi bình
thường chẳng qua chỉ là điêu ngoa thôi không ngờ lại dám đánh thị vệ của Tam
hoàng tử, hơn nữa, khí thế lẫm liệt mới vừa rồi so với ngày thường càng tăng
thêm vẻ uy nghiêm. Chờ bọn hắn kịp phản ứng, thì đã không thấy bóng dáng Thủy
Dạng Hề đâu nữa. Chỉ có thể nhanh chóng phái người báo cho Tam hoàng tử.
Thủy Dạng Hề sau khi đi vào lầu, liền xem một chút cái
kia nhìn một lát cái này. Cuối cùng thì dừng lại ở một gian phòng trong Tàng
Thư các. Sau đó tiện tay cầm một quyển Thiên Mị vương triều giản sử lật xem,
Mới biết được thì ra đương kim hoàng thượng có họ kép Nam Cung, tại vị đã ba
mươi lăm năm, năm nay là năm thứ ba mươi sáu. Thật đúng là một hoàng đế trường
mệnh. Tuy con nối dòng cũng có rất nhiều nhưng trưởng thành thì chỉ có năm vị
vương tử,