
của Thiên Xu, nhất định sẽ đem chuyện ấy đều quy tội lên bản
thân. Ta liền nói: “Sư tử tuyết lên cơn điên loạn, nếu thật sự muốn truy hết
nguồn cơn, trách nhiệm phải đổ lên người Mệnh Cách mới đúng, lão là người viết
sổ thiên mệnh mà. Dân trong thành ấy xuống địa phủ rồi, chỉ cần nhắc Diêm Vương
an bài cho họ một thân phận tốt đầu thai là được”.
Thiên Xu nghe thế, lại bật cười.
Hiện giờ y đã khôi phục chân thân, bởi vì chờ giáng tội, chỉ
mặc một lớp áo bào thuần trắng, nhìn qua vẫn hệt như xưa, lạnh lùng, lãnh đạm.
Ta lưỡng lự một lúc, nói: “Ta vẫn không nhận ra ngươi chính là Đỗ Uyển Minh,
xin lỗi”.
Thiên Xu nói: “Không hề gì. Câu xin lỗi ấy ta mới là người
phải nói với ngươi. Vốn chỉ là một kiếp dưới nhân gian, một hồi tương giao
thoáng chốc, lại liên lụy ngươi dính vào sợi tơ tiên khế. Lúc ta ở dưới trần đã
được ngươi chiếu cố rất nhiều, nên luôn muốn gặp lại ngươi một lần. Vốn cứ nghĩ
không gặp được, nào ngờ giờ ngươi lại đến đây, tâm nguyện cũng coi như thỏa
mãn”.
Ta cúi đầu nói: “Ngươi đừng nhắc đến nhân gian nữa, chỉ làm
ta càng thêm xấu hổ không dám nhận. Dưới trần gian, ta đối xử với ngươi thật tệ,
làm ra cả trăm chuyện thất đức. Bao nhiêu năm nay ở trên thiên đình, ngươi vẫn
giúp đỡ ta. Ta… ta nợ ngươi rất nhiều. Đây là trách nhiệm của ta, hại ngươi rơi
vào tình cảnh thế này. Ngọc Đế vốn biết rõ căn nguyên, ông ấy nhất định sẽ thả
ngươi ra”.
Thiên Xu lại cười: “Lần này ngươi tới, giống như đang thỉnh
tội vậy”. Ta chỉ ậm ừ cười khan một tiếng. Ta và Thiên Xu được nối với nhau bởi
sợi tơ tiên khế, nhưng chẳng hiểu vì sao hai người chúng ta nói chuyện vẫn vô
cùng gượng gạo.
Thiên Xu nói: “Ngươi cảm thấy mình liên lụy tới ta, ta cũng
cảm thấy bản thân đã liên lụy tới ngươi, kỳ thật ra cũng nợ Nam Minh Đế quân rất
nhiều. Nợ của người này rồi lại nợ của người kia, ai có thể phân rõ được bây giờ”.
Thiên Xu nghiêng người, phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, “Thật
ra sau khi ta trải qua một kiếp làm Đỗ Uyển Minh, trở lại thiên đình rồi vẫn cứ
luẩn quẩn trong đầu một ý nghĩ, làm thần tiên còn chẳng bằng làm một người bình
thường nơi trần thế. Chỉ cần sống trong một căn nhà nhỏ nhìn hoa mộc hương hết
nở lại tàn, bốn mùa luân chuyển, cũng đã đủ rồi. Giờ tuy sống sung sướng trên
thiên đình, nhưng vẫn có biết bao chuyện dây dưa không hết”.
Ta nghe lời y nói, cảm thấy có điều gì không ổn. Nói cho
cùng, ta ở nhân gian ứng phó Mộ Nhược Ngôn đã thành kinh nghiệm. Mấy lời này của
Thiên Xu, nghe kiểu gì cũng giống di ngôn.
Ta bước vội về phía trước, túm lấy vạt áo của Thiên Xu, quả
nhiên y nhẹ nhàng gục xuống giống hệt như một tờ giấy. Tiên khí trên người y cực
kỳ yếu ớt, tiên huy mờ mờ sắp tắt. Ta thấy thế mà chấn động cả người: “Ngươi đã
làm gì thế?”
Thiên Xu cười nói: “Dây dưa biết bao năm, quả thật ta đã mệt
lắm rồi. Ai nợ ai cũng mặc, ta không muốn quan tâm tới nữa”.
Ta dùng chút pháp thuật thăm dò, chỉ thấy cả người y lạnh
như băng.
Chẳng ngờ Thiên Xu lại ra tay đập nát tiên nguyên của chính
mình, hành động đó còn ác liệt hơn cả Mộ Nhược Ngôn ngày trước, chỉ một lòng muốn
tan thành tro bụi, nửa phần cơ hội cứu vãn cũng không để lại.
Thiên Xu vươn tay, nhét một miếng ngọc vào trong tay ta: “Ta
đã được ngươi chiếu cố rất nhiều, kỳ thực ngươi không hề nợ nần gì ta cả. Trần
gian… những ngày làm trẻ con đó… Cảm ơn ngươi…”. Mí mắt buông xuống, nhắm nghiền.
Ngón út trên bàn tay trái của ta; dường như nhói lên một
chút, rồi lại có cảm giác thứ gì đó đang dần dần buông lỏng.
Thiên Xu Tinh quân, ngươi thật sự nghĩ rằng dùng đến chiêu
này là không ai cứu được ngươi sao.
Ta cảm thấy sợi tơ tiên khế nối giữa ta và Thiên Xu không đến
nỗi vô dụng, bất luận khi nào y muốn tìm đến cái chết, ta đều có cách không cho
y toại nguyện.
Ta thở dài, truyền một luồng tiên khí vào từ phía sau lưng
y, sau đó lấy một thứ từ trong ngực mình ra, nhét vào trong miệng của Thiên Xu.
Chỉ trong chớp mắt, thân thể Thiên Xu được bao bọc trong một
luồng ánh sáng, không phải thứ ánh sáng bạc Thiên Xu Tinh quân, mà là ánh sáng
màu lam của Tống Dao Nguyên quân ta.
Ta nói với Thiên Xu đang nằm giữa vầng sáng đó: “Tinh quân,
xin lỗi. Lúc ngươi làm Đỗ Uyển Minh đã từng cùng ta tương giao một kiếp, hẳn
cũng biết Tống Dao bình sinh sợ nhất chính là nợ ân tình người khác. Món nợ này
ngươi không bắt ta trả, ta cũng nhất định phải trả. Từ hôm nay trở đi… ngươi lại
hóa làm thần tiên, chuyện đời trước đã tiêu tan hết, từ nay trở đi, ta và ngươi
không ai nợ ai”.
Ta nhìn miếng ngọc bội trong tay, nhẹ nắm lại, ngọc bội liền
hóa thành bột phấn.
Ta ra khỏi điện Hào Quang, Hạc Vân đang đứng trước cửa điện.
Ta nói: “Ban nãy ta mới cùng Thiên Xu Tinh quân nói vài lời, hắn đã nghĩ thông
rồi, mong Hạc Tiên sử cầu tình với Ngọc Đế, mấy ngày này cứ để hắn tĩnh tâm trước
đã, mọi chuyện về sau hãy nói”.
Hạc Vân nói: “Ngọc Đế vốn đã ra lệnh để Thiên Xu Tinh quân
yên tĩnh suy ngẫm mấy ngày, xin Nguyên quân cứ yên tâm”.
Ta nói lời cảm tạ, sau đó ra vẻ lơ đãng hỏi: “Không biết con
hồ ly kia bị nhốt ở nơi n