
g. . . A. .”
“Chờ một chút. . .”
Tiếng kháng nghị đứt quãng dần yếu đi,
thay vào là tiếng thở dốc trầm thấp cùng tiếng rên khẽ nhẹ nhàng quanh
quẩn trong phòng tắm.
Cố Hàm Ninh khép hờ mắt thở gấp, va chạm nhẹ hoặc mạnh lần lượt khiến cho cô chạm vào gạch men sứ lạnh buốt lúc
nhẹ lúc nặng, phần lưng trơn nhẵn truyền tới cảm giác mát lạnh hơi đau
đớn, tất cả đều không thể xóa bỏ được nóng rực ở trong lòng
Vòi sen mở mức to nhất, nước ấm chảy
trên hai thân thể quấn chặt nhau, dọc theo cả người chảy xuống mặt đất,
cả người bọn họ ướt sũng, không thể phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là
nước. Cố Hàm Ninh cảm thấy tầm mắt bắt đầu mơ hồ, càng lúc càng hoa mắt
chóng mặt…
“Ting tong”, khi chuông cửa vang lên
cũng là lúc Triệu Thừa Dư vừa khoác áo tắm lên, cúi đầu buộc thắt lưng,
những giọt nước theo động tác cúi đầu của cậu chảy xuống vạt áo. Nghe
thấy tiếng chuống cửa vang lên, cậu nhíu mày, xoay người nhặt điện thoại rơi trên sàn nhìn đồng hồ.
Mười một giờ mười lăm phút.
Giờ này còn ai đến gõ cửa?
Triệu Thừa Dư tóc tai lộn xộn còn ẩm
ướt, nhìn ra ngoài qua mắt mèo trên cánh cửa, khi ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày, khoé miệng nhếch lên, tỏ vẻ thoả mãn đầy hứng thú, vuốt cằm, khi
chuông cửa vang lên lần thứ hai, tâm tình vô cùng tốt mở cửa ra.
Cửa phòng từ từ mở ra, xuất hiện trong
tầm mắt Triệu Thừa Dư là gương mặt sáng sủa tươi cười của Tưởng Cẩn Du,
nhưng khi nhìn thấy rõ người đang đứng sau cánh cửa, trong nháy mắt cứng đờ người, mở to mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm thân hình cao lớn
đang đứng ở cửa mà cậu không ngờ tới, cố chớp chớp mắt, người không nên
xuất hiện kia cũng không hề biến mất.
Khoé miệng khẽ nhếch, gương mặt thả lỏng cho thấy tâm trạng đối phương đang rất tốt, trên người khoác một chiếc
áo bông trắng lộ ra làn da sậm màu, mái tóc ướt đẫm vẫn còn nhỏ xuống
những giọt nước li ti, một vài giọt rơi trên mi, anh giơ tay tùy ý lau
đi.
Tưởng Cẩn Du cảm thấy trong lòng nặng trình trịch, rơi thẳng xuống vực sâu.
Không thể nào. . .
“Em tìm chị Cố. . . mấy người đổi phòng
cho nhau sao? Em ấn chuông cửa nhầm, xin lỗi anh. . .” Tưởng Cẩn Du
trong đầu hoảng loạn cố tìm ra lí do. Hẳn là bọn họ đổi phòng? Đúng vậy
không sai, hai mắt cậu sáng rực lên, vì tìm được lí do hợp lí mà thả
lỏng. Nhất định là như vậy không sai được !
“À, nếu cậu muốn tìm Cố Hàm Ninh thì
không phải đi nhầm phòng đâu, cô ấy đang tắm, cậu có chuyện gì tôi có
thể chuyển lời giúp.” Triệu Thừa Dư một tay tựa vào khung cửa, ung dung
đứng ở ngưỡng cửa, chặn ánh mắt dò xét của đối phương, khóe môi lại cong thêm một chút, cảm thấy vô cùng hài lòng với biểu cảm mờ mịt hoảng loạn của đối phương.
“Sao lại đứng ở cửa?” Cố Hàm Ninh ra khỏi phòng tắm, thấy bóng lưng Triệu Thừa Dư đứng chắn ở cửa, hơi thắc mắc.
Triệu Thừa Dư xoay người thì thấy Cố Hàm Ninh vừa ra phòng tắm, tóc dài đen nhánh hơi ẩm ướt rối tung ở trên
vai, làm ướt bờ vai và cả khoảng áo tắm trước ngực.
“Là cậu đàn em Tưởng, cậu ấy tìm em.”
Triệu Thừa Dư tâm tình rất tốt đi qua, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ướt
dính trên má Cố Hàm Ninh vuốt ra sau tai, đưa tay kéo lại cổ áo hơi mở
rộng của cô, từ góc nhìn của anh có thể thấy rất rõ độ cong nơi trắng
nõn lộ ra kia, ánh mắt dần tối.
Thôi, trước hết đuổi cái người không liên quan kia đi rồi hãy nói!
Triệu Thừa Dư buông bàn tay đang chỉnh
cổ áo của Cố Hàm Ninh, chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm đôi chân trần
trắng nõn lộ ra khỏi áo tắm của Cố Hàm Ninh nhíu nhíu mày.
Đúng là không biết nặng nhẹ.
Triệu Thừa Dư chỉnh lại đai lưng của Cố Hàm Ninh, sau đó mới ôm hông cô đi đến phía cửa ra vào.
Ngoài cửa, Tưởng Cẩn Du trợn mắt nhìn
chằm chằm hai người cùng mặc một loại áo tắm ở trong phòng, trong nháy
mắt đã hoá đá, chỉ cảm thấy hơi lạnh dội từ trên đầu xuống, cả người từ
trên xuống dưới rét run.
“À, là cậu, đã muộn thế này, có chuyện gì không?”
Đúng thế, hai người rõ ràng là vừa tắm xong, đều mặc áo tắm, lại muộn thế này, rút cuộc thì chuyện gì?
Không thể nào, chị Cố trong trắng không tỳ vết chút cỡ nào! Không thể nào!
Edit: Herm Moon
Beta: Vi Vi
Cố Hàm Ninh nhìn Tưởng Cẩn Du cứ lắc đầu nguây nguẩy, đáy lòng hơi có chút khó hiểu, nhưng ít nhiều cũng có chút phiền chán.
Đã muộn thế này, còn tới gõ cửa phòng
bọn họ, chỉ là vì lắc đầu cho bọn họ xem? Cậu đàn em Tưởng này mặt mày
sáng sủa, coi như có tướng thông minh, chắc là tối nay ăn quá nhiều, đầu có vấn đề rồi. . .
“Chị Cố, em tới tìm chị ăn khuya. . . Chị, chị đang trò chuyện với anh Triệu đúng không?”
Triệu Thừa Dư vui vẻ nở nụ cười, không nhịn được cười to, không chút che giấu nhìn Tưởng Cẩn Du đang vùng vẫy giãy chết.
Cố Hàm Ninh thì mất tự nhiên hơn, chỉ
mím môi cười nhẹ để lộ một nụ cười dịu dàng, thái độ ôn hòa nhìn anh
chàng ngây ngô đối diện nói: “Cậu cảm thấy, chị và anh ấy giống người
đắp chăn bông thuần túy nói chuyện tào lao sao?”
Cố Hàm Ninh nhếch môi mỉm cười, cảm giác mình thật là một bà cô tốt bụng ôn nhu, giúp đỡ cho chú cừu u mê lạc
đường biết quay đầu lại: “Được rồi, chuyện của người lớn, cậu cũng đừng