
Ninh cùng Thôi Hà Miêu,
vội vàng cười phất phất tay.
"Nơi này!"
"Không phải cậu đi cùng Hân Hân
sao? Thế nào chỉ có một mình cậu?" Thôi Hà Miêu nhìn Thịnh Mạn Mạn một mình lẻ
loi nghi ngờ nói.
"Hắc, đừng nói nữa, lúc mua bữa
sáng Hân Hân gặp được bạn cấp ba của cậu ấy, người ta mời cô ấy ăn cơm, mình
ngại ngùng, hơn nữa cũng đã mua bánh bao, dứt khoát một mình đi kiểm tra sức
khỏe và lấy sách, có thể lát nữa cậu ấy mới đi."
"Vậy thì mau đi lên, ba người
chúng ta mỗi người cầm một ít." Thôi Hà Miêu cũng không hỏi kỹ, nói xong liền
cầm một vài quyển sách.
Cố Hàm Ninh cũng ôm vài một vài
quyển, Thịnh Mạn Mạn ôm chỗ dư còn lại, ba người đang muốn lên tầng, ngoài cửa
truyền đến giọng nói vui mừng.
"Cố Hàm Ninh?
!"
Cố Hàm Ninh nhăn mày
lại.
Không cần quay đầu lại, cô cũng
biết, đây là giọng của người nào.
Cố Hàm Ninh bĩu môi, từ từ xoay
người lại, quả nhiên thấy Cao Thần vẻ mặt mừng rỡ bước nhanh đi tới, đi theo
phía sau là Bạch Vũ Hân, Trần Minh cùng Mạnh Khởi Đức mà kiếp này cô chưa gặp,
bạn học giường số 1, phòng 205, nhà số sáu.
"Cố Hàm Ninh, cậu đi nhận sách
à! Mình giúp cậu cầm lên!"
Cao Thần tươi cười xán lạn,
đường cong duyên dáng, hàm răng trắng noãn dường như có thể tỏa ra tia sáng bảy
màu dưới ánh mặt trời, Cố Hàm Ninh nghe thấy Thịnh Mạn Mạn cùng Thôi Hà Miêu bên
cạnh nhỏ giọng hỏi thăm: "A, anh đẹp trai này là ai vậy?"
Cố Hàm Ninh vẫn luôn cúi đầu
liếc nhìn mấy quyển sách trên tay thoạt nhìn cũng không nặng lắm, ngẩng đầu lướt
qua bên người Cao Thần, nhìn về phía Bạch Vũ Hân đang tươi cười ảm đạm
dần.
"Không cần, sách của mình đã
cầm lên. Đây là của bạn cùng phòng mình."
"Không sao, mau đặt lên đi!"
Cao Thần cằm hướng tới đống sách trên tay mình.
Cố Hàm Ninh vẫn không định làm,
chỉ nhìn Bạch Vũ Hân đi tới bên cạnh Cao Thần nói: "Đây là sách của Hân Hân đi?
Mấy cậu trước giúp cậu ấy cầm lên đi, chúng tớ có một chút như vậy thôi, không
nặng."
Cao Thần cúi đầu nhìn sách trên
tay mình một chút, lại nhìn sách trên tay Cố Hàm Ninh một chút, cuối cùng vẫn
gật đầu nói: "Vậy được rồi, Mạnh Khởi Đức, nếu không cậu ở dưới lầu chờ một
lát?"
Bọn họ là dùng xe đẩy của học
trưởng năm thứ hai đại học đẩy tới đây, giờ phút này sách của ba người đều để
xuống dưới bên cạnh cửa.
Mạnh Khởi Đức gật gật đầu: "Các
cậu lên đi, mình ở chỗ này chờ."
Cố Hàm Ninh đánh giá Mạnh Khởi
Đức, bộ dạng ngây ngô trong trí nhớ, thành thật chất phác.
Sau khi tốt nghiệp, chỉ ở hôn
lễ của mình Cố Hàm Ninh mới gặp Mạnh Khởi Đức, mà khi Mạnh Khởi Đức kết hôn, cô
cùng Cao Thần đều bận, chỉ tặng quà mừng, người không đến.
Cố Hàm Ninh đột nhiên liền nhớ
đến, năm đó, lúc mình kết hôn, hình như không nhìn thấy Triệu Thừa
Dư.
Lúc ấy, hình như cô còn hỏi Cao
Thần.
Quan hệ của Triệu Thừa Dư cùng
Cao Thần, Phạm Ý Mân tốt vô cùng, trước kia Cao Thần cũng nhiều lần nhắc tới, ba
người bọn họ chính là bạn rất thân hồi cấp ba.
Lúc ấy, mặc dù cô có chút nghi
ngờ, nhưng bởi vì bận quá, cũng không có chú ý nhiều, chỉ cho rằng Triệu Thừa Dư
bề bộn nhiều việc, không rảnh tham gia mà thôi, dù sao, quà, Triệu Thừa Dư vẫn
tặng...
Cố Hàm Ninh đáy lòng buồn bã,
thầm than một tiếng, một lần nữa nhìn về phía Mạnh Khởi Đức.
Cô nhớ được, sau khi tốt nghiệp
Mạnh Khởi Đức liền trở về quê, sau đó mở một công ty thiết kế phần mềm, tuy Cao
Thần từng đánh giá: chẳng qua chỉ là thứ nhỏ bé. Nhưng cũng coi như an ổn qua
ngày.
Năm đó bởi vì Cao Thần, cô đối
với phòng ngủ 205 coi như quen thuộc, trong ấn tượng, Triệu Thừa Dư lặng lẽ,
Mạnh Khởi Đức thành thật, Trần Minh cơ trí, Cao Thần tỏa sáng. Bây giờ quay đầu
nhìn lại, kỳ thật cũng có chút lệch lạc.
Cố Hàm Ninh lặng lẽ chuyển tầm
mắt qua, nhìn Cao Thần lên tầng trước, Bạch Vũ Hân theo sát phía sau cậu ta, sau
đó là Trần Minh.
"Ninh Ninh, người kia là ai?"
Thịnh Mạn Mạn không chịu nổi hiếu kỳ hỏi.
"À, đều là bạn cùng phòng của
Triệu Thừa Dư, bộ dạng thấp một chút, là bạn học cấp ba của Hân Hân." Cố Hàm
Ninh không chút quan tâm nói.
"À, thì ra là thế," Thịnh Mạn
Mạn gật đầu, vừa rồi, Thôi Hà Miêu đã cùng cô nói, sách của cậu ấy cùng Cố Hàm
Ninh đều do bạn của Cố Hàm Ninh cầm lên.
Cố Hàm Ninh đi theo Thịnh Mạn
Mạn cùng Thôi Hà Miêu leo lên tầng sáu, Bạch Vũ Hân đã cất sách, đang cùng Cao
Thần, Trần Minh cười nói.
Mở cửa, Cố Hàm Ninh nhìn Cao
Thần đang ngồi trên ghế mình, cười nhìn về phía mình, nhịn không được nhíu mày,
đáy lòng không nén được một tia phiền chán.
Ở
kiếp trước, Cao Thần đối với mình tự nhiên quen thuộc, thân thiết không đề
phòng, cô có cảm giác thích thú mặt đỏ tới tận tai, nhưng hôm nay, cũng chỉ thấy
phiền chán.
Quả nhiên, đời người thay đổi,
người vẫn vậy, cảnh vật vẫn vậy, nhưng khi đổi tâm tình, nên cái gì cũng không
còn giống...
Thấy ba người các cô đi vào,
Bạch Vũ Hân lập tức cười đón.
"Hắc, trưởng phòng, trưởng
phòng phòng 205 nhà số sáu, muốn kết quan hệ hữu nghị phòng ngủ với chúng ta,
cậu có đồng ý hay không?"
Bạch Vũ Hân cười nói ngọt ngào,
đưa tay chỉ chỉ Cao Thần tay chân dài đang tùy ý ngồ