
tin nhắn,nếu như là gửi nhóm, vậy thì cũng giống hệt như trong di động trên tay Bạch Vũ Hân.
“Mình lên tàu rồi! Thuận buồm xuôi gió! Qua lễ gặp lại! Chúc Quốc Khánh vui vẻ!”
Là tin nhắn của Cao Thần gửi.
Lúc trung thu, tin nhắn đầu tiên Cố Hàm Ninh nhận được là từ Cao Thần.
Sau này cô hỏi Bạch Vũ Hân, Bạch Vũ Hân
tiết lộ mới biết được, có điều khi nhìn thần sắc Bạch Vũ Hân lúc ấy, Cố
Hàm Ninh nghĩ, cô cũng thật không có cách nào nói ra. Dù sao, cũng là ở
cùng nhau một phòng mà lại không biết số điện thoại, hình như cũng có
điểm bất hợp lý.
Từ đó về sau, Cố Hàm Ninh có vài lần
nhận được tin nhắn của Cao Thần gửi đến, chẳng qua là cô vẫn một mực
không trả lời, sau đó thì cũng không nhận được nữa.
Trả lời tin nhắn của Cao Thần, cô thật chẳng có hứng.
Nhìn khuôn mặt Bạch Vũ Hân mừng rỡ cúi
đầu chăm chú trả lời tin nhắn, sâu kín dưới đáy lòng Cố Hàm Ninh cảm
thán, quay đầu đi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trôi đi không nói một
lời nào.
Kiếp này, Cao Thần cùng Bạch Vũ Hân như thế nào, cô không hề can thiệp, hai người không quan trọng này, mặc dù
không xa lạ gì, nhưng ở trong lòng của cô đã không thấy cần phải thân
thiết.
Không mặn không đạm như vậy, chỉ xem như bạn học bình thường, sau khi tốt nghiệp, có lẽ đến chết cũng không qua lại.
Kiếp trước, cô cùng công ty với Cao
Thần, cô đã dành rất nhiều tâm huyết, nếu không có Cố Hàm Ninh cô, cô
không tin chỉ dựa vào sức một mình Cao Thần, có thể phát triển được.
Đã như vậy, cô liền thu hồi tất cả những gì kiếp trước mình ban cho Cao Thần, bao gồm cả cái quyền làm tổn thương chính mình!
Giữa cô và Bạch Vũ Hân nếu không có Cao Thần, thì lý do thù địch cũng không còn.
Nghĩ đến kiếp trước giữa mình và Bạch Vũ Hân, ánh mắt Cố Hàm Ninh ảm đạm, trái tim phức tạp rối bời.
Người nha, vẫn nên sống đơn thuần, đơn giản chút ít đi. . . . . .
Nhớ tới kiếp trước, cô lại có cảm giác mệt mỏi sâu tận đáy lòng.
Trước kia, cái loại giống như là bị mây mờ che mắt, liền để nó biến mất ở kiếp trước đi. . . . . .
Cố Hàm Ninh nghĩ, cô thật sự cần một bắt đầu mới, có lẽ, bao gồm cả một tình yêu mới. . . . . .
Ánh sáng bên trong xe lửa, Cố Hàm Ninh nghiêng đầu, mơ mơ màng màng ngủ.
Trong mơ, kiếp trước kiếp này, đan xen
chằng chịt, dường như cô lại nhớ tới lại lạnh như băng thấu xương, sự
vắng lặng tiêu tiều trong nghĩa trang trống trải, đi lòng vòng, như thế
nào cũng không tránh khỏi cái năng lượng trói buộc mình ở đó……
Âm thanh nhắc nhở khi đến ga vang lên,
Cố Hàm Ninh chợt giật mình tỉnh lại, chỉ cảm thấy tay chân lạnh như
băng, sợ hãi nhìn chòng chọc phía trước, phải một lát mới tỉnh táo lại,
vừa sờ lên trán, mồ hôi đã ướt một mảng.
Cố Hàm Ninh nặng nề hít thở không khí.
May mắn! May mắn chỉ là mộng!
Vừa rồi cái loại tuyệt vọng vùng vẫy
cũng không giãy thoát ra được, dường như còn quẩn quanh trong đáy lòng,
đậm đặc đến nỗi khiến cô không thở nổi.
Cố Hàm Ninh hít thật sâu một hơi, mới cảm thấy tay chân thả lỏng ra chút, vừa nhìn thời gian, đã là bảy giờ năm mươi tối.
“Tàu sắp tới ga, ga tàu phía nam thành phố N, hành khách xin vui lòng chuẩn bị xuống cửa. . . . . .”
Loa phát thanh truyền tới một lần nữa,
tàu đã bắt đầu giảm tốc độ, từ từ lướt đi, không ít người đã đứng lên,
bắt đầu cầm lấy hành lý.
Bạch Vũ Hân vừa quay đầu liền kinh ngạc thấy Cố Hàm Ninh ngồi không động đậy, vội vàng đẩy cô một cái.
“Ninh Ninh, đến ga rồi.”
“Hả? À!” Cố Hàm Ninh gật gật đầu, lấy ba lô của mình ra, đứng lên.
“Này chậm hai mươi phút rồi, thật đáng ghét!” Bạch Vũ Hân bĩu môi, nhíu mày oán trách.
Cố Hàm Ninh thì tâm thần hoảng hốt, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Cố An Quốc.
Cố Hàm Ninh vội vàng nhận: “Ba, dạ, tàu đến muộn, mới vừa đến. Dạ, vâng.”
Gác điện thoại, tàu đã tiến vào ga, lấy
tốc độ chậm chất từ từ dừng lại, tâm tình Cố Hàm Ninh từ từ bình tĩnh
lại, đeo ba lô, thuận theo dòng người, bắt đầu đi ra ngoài.
Xuống tàu, Cố Hàm Ninh xa xa liền thấy Triệu Thừa Dư ở phía trước, ngược hướng dòng người đi tới.
Cố Hàm Ninh ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn Triệu Thừa Dư đi tới trước mặt mình.
“Cố Hàm Ninh, đưa ba lô mình cầm cho. Nhiều người, cậu cẩn thận điện thoại và ví tiền.”
Tuy không đông bằng những chuyến tàu vào dịp tết, nhưng chuyến tàu hôm nay đúng là đông người quá, trong toa xe
phải xếp thêm rất nhiều ghế ngồi tạm thời.
Một bên khác, Trần Minh cũng đi lại đây, cười tiếp lấy ba lô trên tay Bạch Vũ Hân, thuận theo ngữ khí của cô
nàng, oán trách tàu đến muộn.
Edit: NuxukuBeta: Vi Vi“Cố Hàm Ninh. . . . . .” Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh đang có chút thất thần, nhíu mày, một khuôn mặt mang ưu tư.
Trong lòng Cố Hàm Ninh dường như có một dòng nước ấm chảy qua, dần dần trở nên mềm mại, mím môi khẽ mỉm cười.
“Triệu Thừa Dư, vé xe lúc về, cũng phiền cậu mua giùm mình nhé. Đại khái khoảng một giờ chiều ngày mùng bảy đi.” Vừa nói, ngay lập tức lục thẻ sinh viên trong ba lô ra, “Nè, thẻ sinh viên của mình.”
Trên khuôn mặt Triệu Thừa Dư thoáng qua vui mừng, vội vàng nhận lấy.
“Được! Mua xong mình sẽ gọi cho cậu!”
Đi tới cửa n