Polly po-cket
Em Chỉ Cần Con Của Anh Thôi

Em Chỉ Cần Con Của Anh Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322133

Bình chọn: 10.00/10/213 lượt.

i nhà này ai mà ở một mình được chứ?”

Dù vậy, Teresa vẫn đang trên đà. Nhạc điệu trong những từ ngữ vẫn đặc sệt chất Ý tô điểm vào giọng bà khi bà lên tiếng lần nữa. “Phụ nữ nên có một người đàn ông trong đời, Gina. Một người đàn ông để yêu và được yêu …”

Gina rướn thẳng lưng lên, dù một phần nào đó trong nàng đồng ý với mẹ. Không phải nàng đã quyết định không bao giờ kết hôn, hay không bao giờ có con. Chỉ là vì mọi chuyện phải như thế. Và nàng không định tiêu tốn phần đời còn lại để tiếc thương vì thế.

“Vì con không kết hôn,” Gina cắt ngang, “ không có nghĩa là đời con không có đàn ông mẹ ạ.”

Teresa hít không khí vào bằng một cái khịt mũi thất vọng hơi bị to, làm một con trong đám ngựa trên đồng cỏ quay lại tìm kiếm. “Mẹ không muốn biết điều đó đâu.”

Tốt, vì Gina cũng không thực sự muốn bàn về đời sống tình ái của mình- hay chuyện thiếu đời sống tình ái ấy- với mẹ mình. Nàng thực sự, thực sự yêu cha mẹ mình. Teresa sinh ra trong một gia đình người Sicili đông đúc và di cư tới Mỹ hơn 40 năm trước để cưới Sal Torino. Mặc dù Sal Torino sinh trưởng ở Mỹ, ông đứng về phía vợ mình về mặt bảo thủ bám riết lấy truyền thống cũ, rằng con gái chưa tìm được chồng đến năm 30 tuổi tức là gái già.

Buồn thay, sinh nhật lần 30 của Gina đã qua hai tháng trước.

“Mẹ ơi…” Gina hít vào, thở ra và cầu cho mình được kiên nhẫn. Nàng đã mong có được ngôi nhà nhỏ của riêng mình trong trang trại của gia đình, sẽ giúp nàng được riêng tư hơn. Thế sẽ giúp cha mẹ hiểu ra là nàng cũng có khả năng làm người lớn. Lẽ ra nàng phải biết sớm, sinh ra là con nhà Torino, suốt đời là con nhà Torino.

Có khi nàng nên chuyển quách ra khỏi trang trại cho xong. Nhưng dù có làm vậy thì nàng cũng vẫn phải dành cả ngày ở đây thôi, bởi những con ngựa Gypsy nàng tự tay nuôi nấng và dạy dỗ đã trở thành cuộc đời nàng. Thế nên nàng chỉ đơn giản là cần phải tìm cách đối phó với mối tuyệt vọng vĩ đại của mẹ thôi.

“Biết rồi, biết rồi.” Teresa nói, giơ một tay lên chặn đứng cuộc tranh cãi quen thuộc. “Con là phụ nữ trưởng thành. Con không cần đàn ông để hoàn thiện bản thân.” Bà thở ra cơn giận nóng nảy. “ Lẽ ra mẹ không bao giờ nên cho con xem mấy cái talk show đó khi đang dậy thì mới đúng. Chúng nhồi vào đầu con toàn-”

“-lý lẽ?” Gina mỉm cười tiếp lười. Nàng rất yêu mẹ, chỉ là xin lỗi vì đã không kết hôn và/hoặc không có thai suốt khoảng thời gian chó chết vừa qua thật là ngớ ngẩn.

“ Lý lẽ? Sống độc thân mà là lý lẽ à? Không yêu ai suốt đời nữa? Không hề,” Teresa ngắt ngang, không buồn nghe câu trả lời. “ Không phải thế.”

Sẽ dễ cãi lý với mẹ hơn nếu một phần của Gina không đồng ý với bà. Được rồi, thì một phần nhỏ. Nhưng một giọng nói nhỏ xíu trong tâm trí nàng thì thầm nhắc nhở rằng nàng không còn trẻ trung bao lâu nữa. Rằng nàng nên từ bỏ những ảo tưởng đáng ra phải mất đi từ nhiều năm trước rồi.

Có điều … nàng vẫn chưa thể làm quen với việc đó.

“Con ổn mà mẹ.” nàng nói, và sẵn lòng tin như vậy.

Teresa vỗ nhẹ lên tay nàng. “ Chắc chắn rồi con yêu.”

Thôi được, Gina sẵn lòng chấp nhận, dù mẹ nàng có đang cố xoa dịu chăng nữa. Ít nhất họ cũng thôi bàn luận về chủ đề này.

“ Papa đâu ạ?”, nàng hỏi. “ Bố bảo sẽ đến thăm con ngựa non sáng hôm nay.”

Teresa phẩy tay. “ Ông ấy bảo có “cuộc họp”. Vô cùng quan trọng.”

“Thế ạ? Với ai cơ?”

“Con nghĩ bố nói cho mẹ biết chắc?” Teresa thở ra một hơi rất nản lòng làm Gina mỉm cười.

Không gì làm mẹ nàng cáu hơn việc không biết chuyện gì đang xảy ra.

“ Vậy trong khi Papa hội họp, mẹ đến xem con ngựa non cũng được.”

“Ngựa,” Teresa lầm bầm. “ Cô với mấy con ngựa của cô.”

Gina bật cười nắm lấy tay mẹ. “ Đi mà mẹ.”

Khi họ bước về phía cổng rào thì có tiếng động trôi tới tai. Gina quay lại bắt gặp một chiếc xe đang đi xuống con đường ngoằn ngoèo rẽ nhãnh từ đường chính. Bụi cuộn lên phía sau chiếc SUV đen xa xỉ. Gina cảm thấy cái gì đó cuộn lên trong bụng khi nhận ra chiếc xe. Dù có cố lờ đi, hơi thở của nàng như ngưng lại trong ngực còn miệng khô như rang.

Nàng không cần phải nhìn thấy chữ King trên biển số mới biết chắc rằng Adam King lái chiếc xe. Cảm giác của nàng cũng rõ hệt như cảm nhận thấy mảnh sân sỏi đá này dưới chân. Đó là gì? Một loại radar bắt sóng bất cứ nơi nào Adam đến gần chăng?

“ Hoá ra Adam King là cái cuộc họp quan trọng đó,” mẹ nàng đăm chiêu. “ Mẹ thắc mắc tại sao.”

Gina cũng vậy. Nàng biết nàng nên đi làm việc của mình, nhưng không hiểu sao nàng không thể cất bước. Nàng chỉ đứng ngây ra đó, nhìn theo Adam đỗ xe lại và mở cửa. Khi anh bước ra và nhìn xung quanh, đôi mắt sẫm màu quét ngang qua trang trại, thì thứ gì đó sâu thẳm trong nàng nảy lên hưởng ứng. Ngu ngốc, nàng tự nhủ. Đồ ngu mới cảm thấy bất cứ cái gì với một người thậm chí còn chẳng biết mày tồn tại.

Cái nhìn của Adam tiếp tục lướt đi, như thể anh đang liệt kê trang trại nhà Torino và lát sau sẽ kiểm tra lại. Cuối cùng, ánh mắt anh quét đến Gina. Nàng cứng đờ. Kể cả ở khoảng cách xa như vậy, nàng vẫn cảm thấy sức mạnh trong cái nhìn của anh, như thể anh đã đến gần và chạm vào nàng.

Anh gật đầu với mẹ con nàng, và Gina buộ