XtGem Forum catalog
Em Dám Quên Tôi

Em Dám Quên Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326221

Bình chọn: 8.5.00/10/622 lượt.

hàng kéo hai chân cô ra, không chút khách khí nằm đè xuống.

Cơ thể của cô giống như là rượu quý, làm cho hắn muốn ngừng mà không được…

Kết quả của việc chưa ăn cơm mà túng dục chính là, mới nửa đêm đã bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.Cảnh Giai Tuệ mở mắt ra, thấy mình đang nằm một mình trên giường lớn, hoàn toàn tỉnh rượu, trên người có một vài dấu vết sau hoan ái.

Cảnh Giai Tuệ nhớ lại sự phóng túng của mình lúc đó, thực hận không thể đâm đầu vào thành giường mà chết luôn cho rồi, việc bộc lộ tình cảm ra ngoài, còn khiến cho cô sợ hơn cả việc trần truồng xuất hiện trước mặt người khác…

Chậm rãi đứng dậy choàng thêm áo ngủ, Cảnh Giai Tuệ phát hiện bên trong thư phòng vẫn sáng đèn.

Từ từ đi qua, qua cánh cửa mở to có thể nhìn thấy, người đàn ông kia đang ngồi trước máy tính, nghiêm túc xử lý văn kiện.

Cô không phải là một cô gái ngây thơ, đương nhiên sẽ không thật sự nghĩ rằng những người cao cao tại thượng chèo lái tập đoàn lại nhàn nhã đến mức không cần tăng ca.Đã vài lần, cô thức dậy lúc nửa đêm, đều thấy người đàn ông kia không biết đã rời giường từ lúc nào, bận rộn ngồi làm việc.

Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn kiên trì tan ca sớm để cùng cô ăn cơm đi ngủ…Trong lòng cảm thấy hơi rung động, hôm nay gọi điện thoại bảo anh về ăn cơm cũng là vì nguyên nhân này…Cảnh Giai Tuệ thầm nhắc nhở bản thân không được giẫm lên vết xe đổ nữa, sẽ chỉ nhận lấy tổn thương mà thôi.

“Trong phòng bếp anh đã hầm thức ăn rồi!” Đồng Nhiên nghe thấy tiếng Cảnh Giai Tuệ rời giường, không ngẩng đầu lên mà chỉ mở miệng nói.

Cảnh Giai Tuệ đi qua nhìn, quả nhiên trên bếp có một nồi thức ăn.

“Buổi chiều anh, Huỳnh tổng ở tập đoàn Hằng Thái và con gái ông ấy hẹn nhau chơi golf…Lúc thay quần áo không nghe thấy chuông điện thoại em gọi tới…”Trong thư phòng lại truyền đến một tiếng.

Cảnh Giai Tuệ dừng lại, cô biết người đàn ông này đang muốn giải thích vì sao mà Huỳnh Kỳ Kỳ lại nghe máy.Cô có nên tặng cho người này một tờ giấy khen hay không, hắn cư nhiên còn phá lệ đi giải thích với cô.Phải biết rằng trước kia, cho dù cô có tận mắt chứng kiến hắn và người phụ nữ khác ôm ôm ấp ấp, thì hắn cũng chỉ dùng ánh mắt kiểu “Sao em lại không hiểu chuyện như vậy” để nhìn cô.

Cảnh Giai Tuệ không nói gì, tắt bếp rồi đổ ra bát, chốc lát sau, người kia cũng từ thư phòng đi tới, ngồi bên cạnh cô, há mồm ăn từng miếng to…

Đến khi trời sáng, Cảnh Giai Tuệ phát hiện Đồng Nhiên đã rời đi sớm rồi, bất quá ở đầu giường lại có một tập văn kiện kế hoạch về vấn đề nhà máy bia Sơn Đông.

Ánh mắt cô rất phức tạp, cầm lấy bản kế hoạch kia, dù cô có không nói thì Đồng Nhiên cũng nắm rõ được từng chuyện lớn chuyện nhỏ.Người đàn ông kia luôn không thích mọi việc vượt quá phạm vi của mình, điểm này chưa bao giờ thay đổi.

Hôm đó, cô đơn giản thu xếp một số đồ, chỉ gói gọn trong một chiếc túi du lịch nhỏ, đến sân bay với Đồng Hiểu Lượng, xuất phát đến Sơn Đông.

Dọc đường đi, Đồng Hiểu Lượng không nói một câu với cô, Cảnh Giai Tuệ tuy cảm thấy không được tự nhiên nhưng trong lòng lại có chút nhẹ nhõm.Lần này Đồng Nhiên lại không hề ngang ngược ngăn cản việc Đồng Hiểu Lượng đi cùng cô, thật sự vượt xa suy đoán của cô, song nghĩ lại, trong lòng Đồng Nhiên, chỉ sợ đã coi cháu của mình thành một nhân tố không đáng để bận tâm.

Lúc máy bay hạ cánh, Cảnh Giai Tuệ cũng thu lại những suy nghĩ trong lòng, chuẩn bị tiến đến “chiến trường”.

Xe của Cảnh Giai Tuệ và Đồng Hiểu Lượng còn chưa tới, một vài quản lý và nhân viên của công ty đã đứng ở cửa chờ rồi.

Xa xa trông thấy xe tới, không đợi xe dừng hẳn, quản lý nhà máy đã bước lên trước mở cửa xe cho Cảnh Giai Tuệ và Đồng Hiểu Lượng, cẩn thận đưa hai người tới phòng họp.Cảnh Giai Tuệ và Đồng Hiểu Lượng đơn giản cùng quản lý hàn huyên vài câu, quản lý đưa hai người đi một vòng quanh công ty, hơn nữa còn đặc biệt nhìn kho nguyên liệu, xưởng sản xuất và đóng chai.Trong nhà xưởng đã được tỉ mỉ quét dọn, sáng sủa sạch sẽ, nhóm công nhân mặc đồng phục màu xanh lục, đeo khẩu trang.

Cảnh Giai Tuệ rất hài lòng về vấn đề vệ sinh, phân phó quản lý sắp xếp thời gian cho phóng viên đến trực tiếp nhà xưởng để tham quan.

Đồng Hiểu Lượng tựa hồ rất bất mãn với những câu hỏi ngắn gọn của Cảnh Giai Tuệ, lúc cô chuẩn bị kết thúc cuộc tham quan thì lại hỏi thêm vài câu, song cũng không hỏi đến những vấn đề quan trọng, Cảnh Giai Tuệ cảm giác rằng hắn nghe chưa hiểu, cũng không vạch trần, đứng lại nghe quản lý giải thích.

Bất quá cô cảm thấy quản lý dường như rất lo lắng, luôn nhìn đồng hồ, dáng vẻ nóng lòng muốn bọn họ mau chóng giải quyết.

Trở lại phòng họp, quản lý lại báo cáo về hiện trạng và sản lượng của công ty, cuộc điều tra hôm nay coi như xong.Cảnh Giai Tuệ và Đồng Hiểu Lượng tạm biệt quản lý rồi rời khỏi công ty.

Đi chưa được bao xa, liền nhìn thấy phía trước có một đám người đang đứng, ăn mặc rách rưới, trên quần áo còn dính bùn đất và cỏ, có người còn cầm cả dĩa ăn.Vừa thấy xe của bọn họ, có người lớn giọng hô : “Trên xe chính là bọn đứng đầu phung phí tiền của đó! Vây quanh xe của bọn nó đi!”

Tài xế không biết phải làm sao,