Em Dám Quên Tôi

Em Dám Quên Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326463

Bình chọn: 7.00/10/646 lượt.

t lớn, muốn dạng phụ nữ nào mà chả có…”

Cảnh Giai Tuệ mở cửa phòng ra, lạnh lùng nói với anh : “Anh đi ra ngoài cho em!”

Sáng sớm hôm sau, Đồng gia đã phái tài xế tới đón cô.

Ba Cảnh sợ con gái một mình đơn độc, vạn nhất nếu bị nhà trai làm khó thì sẽ không biết giải quyết thế nào, cho nên ông quyết định mang theo con mình, sau đó ba người cùng nhau đi.

Nhưng sau khi Cảnh Gia Trí nghe xong lời đề nghị của ba thì lập tức lắc đầu như trống bỏi, chỉ nói một câu : “Hôm nay con có việc…” , sau đó bữa sáng cũng không thèm ăn mà vội vàng mặc quần áo rồi khập khiễng mở cửa đi ra ngoài.

Mẹ Cảnh tức giận đứng đằng sau hô to : “Con thì có chuyện gì? Còn quan trọng hơn cả chuyện của em gái con sao?” Cảnh Giai Tuệ không thèm hé răng, cô đương nhiên biết rõ vì sao anh trai lại trốn tránh không muốn đi.

Cô thản nhiên nói : “Ba mẹ, mọi người đi cùng cũng không có ích lợi gì đâu, cứ để con đi một mình.” Mẹ Cảnh vừa nấu cháo vừa nói : “Con tỉnh lại đi, theo đạo lý thì khi gây họa không thể cứ thể bỏ chạy lấy người, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đến nhà họ một chuyến, nhưng con không thể đi một mình, Cảnh gia chúng ta cũng không phải là không có người! Có mẹ và ba con ở đó, nhà bọn họ sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng để gây khó dễ cho con…”

Cảnh Giai Tuệ nghe xong, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô biết, mẹ của cô tuy ăn nói chua ngoa, nhưng tâm thì lại mềm như đậu hũ vậy.

Cuối cùng, cả ba mẹ Cảnh Giai Tuệ đều theo cô đi lên xe.

Cảnh Giai Tuệ phát hiện ô tô không chạy về hướng nhà của Đồng Hiểu Lượng, mà là đi ra ngoại ô thành phố, nơi đây rất nổi tiếng với các loại trái cây.Vừa sang mùa xuân, khắp các ngọn núi đã tràn ngập hoa lê, trên các nhánh cây còn có những chú chim vàng anh hót líu lo, thật sự có chút cảm giác “Cành cao trăm thước khi dễ điểu, hoa lê đơn độc đón mùa xuân”.Tới mùa thu, cảnh tượng nông thôn ở đây lại càng thêm thanh bình.Cho nên có không ít người đã quay về quê hương để mua đất xây biệt thự.

Cảnh Giai Tuệ từng nghe Đồng Hiểu Lượng nói là bà nội của anh ở đây, vừa hỏi lái xe mới biết, sau khi Đồng Hiểu Lượng xảy ra chuyện, liền bị đưa đến nhà của bà nội, để cho bà khuyên nhủ cháu mình.

Rất nhanh, ô tô dừng lại ngay cạnh một bức tường cao.Cảnh Giai Tuệ đi dọc theo con đường mòn đầy đá cuội, xuyên qua một rừng cây thì mới đến được hoa viên nhỏ của một căn biệt thự ba tầng, vừa bước vào cửa, cô liền thấy một vị phu nhân đang ngồi trên sô pha, mặt bị che khuất bởi một cái bồn hoa.

Tóc của bà được nhuộm màu rượu vang, hơi uốn quăn rồi xõa tung ra, trên tai đính một viên trân châu, tuy tuổi đã cao nhưng dung mạo vẫn rất nhẹ nhàng thanh thoát.Trên người bà mặc một chiếc sườn xám màu xanh thẫm, trên cổ áo là hàng khuy bạch kim được đặc biệt chế tạo riêng.So với nói bà là mẹ của Đồng Lị, chẳng bằng nói là chị gái còn đáng tin hơn.

Khi bà ngước mắt lên nhìn, ánh mắt sáng rực làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.Cảnh Giai Tuệ đột nhiên ý thức được, người này không những là bà nội của Đồng Hiểu Lượng, mà còn là mẹ kế của Đồng Nhiên. Thấy người nhà họ Cảnh đi đến, Đồng Lị và Triệu Lệ Phương cũng tiến lại gần, nhưng bà nội của Đồng Hiểu Lượng lại không đứng lên, chỉ buông cây kéo trong tay xuống rồi nở một nụ cười với ba người bọn họ.

Triệu Lệ Phương đưa Cảnh Giai Tuệ đi thẳng lên lầu, ba mẹ Cảnh ở lại để bắt chuyện với bà, đẩy cánh cửa tầng hai ra, liền bước vào phòng ngủ của Đồng Hiểu Lượng.

Trên giường là một người thanh niên đang yếu đuối nằm ở đó, gương mặt vốn mịn màng như trẻ con, giờ đây lại nhắm chặt hai mắt, gò má hóp lại, trông vô cùng xanh xao.

Cảnh Giai Tuệ nhìn thấy anh như vậy, trong lòng khó tránh khỏi đau xót, cô chậm rãi đi tới trước giường, nhẹ giọng nói : “Hiểu Lượng…” Nghe được tiếng của Cảnh Giai Tuệ, Đồng Hiểu Lượng vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng nước mắt vẫn theo đó mà chậm rãi chảy xuống.

Cảnh Giai Tuệ thở dài : “Nếu anh không muốn nói chuyện với em thì em đi về đây…” Nói xong, cô đứng dậy muốn đi ra cửa, nhưng tay lại bị Đồng Hiểu Lượng gắt gao giữ chặt.

“Giai Tuệ, rốt cuộc em có yêu anh hay không?” Đồng Hiểu Lượng vừa tức vừa cuống, nghẹn ngào hỏi.

“…Hiểu Lượng, chúng ta không hợp nhau, đây là kết quả mà em đã suy nghĩ từ lâu, điều kiện của anh không tồi, chắc chắn sẽ gặp được một người tốt hơn em rất nhiều.Em thừa nhận là đã đưa ra lời chia tay quá đột ngột, nhưng cho dù có như thế nào đi nữa, thì kết cục của chúng ta cũng giống nhau mà thôi.Hiện tại anh không chịu ăn uống, để cơ thể thành ra thế này, có biết người nhà lo lắng cho anh nhiều thế nào không…”

“Anh có điểm gì không tốt, em cứ nói thật cho anh biết, anh sẽ sửa là được chứ gì!”

Cảnh Giai Tuệ thật sự rất đau đầu, cô đột nhiên cảm thấy mình cứ kiên trì không tới thì tốt hơn, bây giờ làm như vậy sẽ chỉ càng khiến cho Đồng Hiểu Lượng để tâm tới những chuyện vụn vặt.

Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị người khác đá văng ra.

Cảnh Giai Tuệ kinh ngạc nhìn lại, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo đã xắn lên một nửa, anh ta đi vài bước tới giường bệnh, một tay kéo Đồng Hiểu


Polly po-cket