Em Dám Quên Tôi

Em Dám Quên Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327435

Bình chọn: 10.00/10/743 lượt.

: “Cậu tới đây làm gì?”

Thượng Thiết không nói gì, chỉ hỏi bác sĩ xem vết thương của hắn thế nào, bác sĩ nói : “May là xử lý kịp, mặc dù mất nhiều máu nhưng nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại.Số của cậu ấy quá may mắn, nếu lúc ấy con dao đâm sâu thêm một chút nữa, sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt vợ chồng sau này.” Lời vừa nói ra, những người bên cạnh gương mặt đều có chút biến hóa.

Nhất là Đồng Nhiên, ở trước mặt tình địch lại bị bác sĩ làm cho giảm mất khí thế nam tính như vậy, có chút không nhịn được, ánh mắt trợn lên làm cho người ta không rét mà run, trong lòng bác sĩ cũng cảm thấy hơi kinh sợ, vội vàng bổ sung thêm một câu : “May mà Đồng tiên sinh thân thể cường tráng, không có gì trở ngại, khi bình phục sẽ lại khỏe mạnh như rồng như hổ, càng đánh càng hăng.”

Bác sĩ nói xong, còn cảm thấy câu nói hai nghĩa của mình rất hài hước, cho nên lại tự cười ha ha.Lại không phát hiện ra sắc mặt của Thượng Thiết và Cảnh Giai Tuệ đã hoàn toàn biến đổi.

Nhất là Cảnh Giai Tuệ, nghe xong câu “càng đánh càng hăng” kia thì khuôn mặt đã sắp nổ tung rồi.Nghe được Đồng Nhiên không có gì đáng ngại liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh, thở phào một cái định bỏ chạy lấy người, nhưng lại nghĩ đến quần áo tiền bạc của mình đều ở trong biệt thự vùng ngoại thành của Đồng Nhiên, trong túi xách ngoại trừ một cây son nước và mấy miếng bông dùng để trang điểm ra thì chẳng còn gì khác.Trên người lại không có đồng nào nên cũng không biết phải đi đâu, cho dù muốn mua thuốc tránh thai thì chắc cũng phải đứng trên cầu vượt hát rong kiếm tiền rồi.

Lúc này Thượng Thiết đứng phía sau, hỏi : “Em muốn đi đâu?”

Cảnh Giai Tuệ do dự một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm nói với Thượng Thiết : “Anh có thể cho tôi mượn chút tiền được không?”

“Em cần mấy trăm vạn? Anh hiện tại chỉ có một trăm vạn tiền mặt, có đủ không? Nếu không đủ thì anh sẽ nghĩ cách.”

Cảnh Giai Tuệ nghe xong liền trở nên mù tịt, mới nhớ ra những người này đều là ông chủ trong tay có hơn trăm ngàn vạn, bộ não đương nhiên không thể suy nghĩ bình thường giống cô được.Thở dài một cái, Cảnh Giai Tuệ nói : “Năm ngàn là được rồi, sau khi tôi hoàn thành công việc, còn phải đi máy bay về…Cho tôi số tài khoản, sau khi trở về tôi sẽ trả lại tiền cho anh.” Lời nói khách sáo của cô khiến cho Thượng Thiết cảm thấy hơi khó chịu.

Cảnh Giai Tuệ nhìn khuôn mặt biến sắc của Thượng Thiết, nghĩ đến trước kia hắn quan tâm chăm sóc cho mình, cảm thấy không đành lòng, nhưng cô thật sự không có suy nghĩ muốn ở bên hắn, cũng không hy vọng hắn sẽ tiếp tục lún sâu vào, tiếp tục nói : “Tuy giữa trưa anh mới cùng với Đồng Nhiên đánh một trận, nhưng khi vừa nghe thấy anh ấy bị thương thì liền chạy ngay đến giúp, tôi cảm thấy tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt…Tôi nghĩ anh em với nhau không nên vì những hiểu lầm nhỏ mà trở nên xa cách, nhất là vì một người bạn mà anh không hề có cảm tình.”

Nghe thấy Cảnh Giai Tuệ nói đến chữ bạn, sắc mặt Thượng Thiết đã trở nên hết sức khó coi : “Anh không hận anh Nhiên, nhưng anh cũng thật sự thích em, việc này so với tình cảm huynh đệ của anh và anh Nhiên không có liên quan gì với nhau hết, là anh quang minh chính đại muốn cạnh tranh công bằng, anh Nhiên…không hợp với em đâu!”

“Vậy anh tin rằng anh hợp với tôi sao? Theo suy nghĩ của tôi, anh và Đồng Nhiên kẻ tám lạng người nửa cân…” Cảnh Giai Tuệ kiên trì nói, cho dù đối mặt với một người mà mình không thích, nhưng phương thức từ chối như vậy cũng quá trực tiếp, làm cho người ta không có chỗ trốn, thế nhưng, có đôi khi phải hạ thuốc liều mạnh thì mới có thể khiến cho người ta thanh tỉnh.

Cô và Đồng Nhiên đã đủ loạn lắm rồi, thật sự không cần có thêm một Thượng Thiết làm rối ren tình hình lên nữa.

Quả nhiên những lời này làm cho gương mặt Thượng Thiết vốn đã bị đánh đến thâm tím, giờ đây lại càng trở nên thâm trầm hơn, hắn nhìn thẳng vào Cảnh Giai Tuệ, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Ngay tại lúc Cảnh Giai Tuệ đang muốn đi thì hắn lại cứng ngắc lấy ví ra, lấy một xấp tiền mặt, cũng không nhìn xem là bao nhiêu, liền đưa thẳng cho Cảnh Giai Tuệ.

Cảnh Giai Tuệ cảm thấy vô cùng xấu hổ, chính mình vừa rồi còn nói bóng gió hai người chỉ là bạn bè không thân quen, còn châm chọc khiêu khích người ta một phen, bây giờ lại phải vay tiền của người ta.Phải mất bao lâu để hắn rèn được tính cách này, một Thượng Thiết luôn lạnh lùng, cư nhiên lại không nhân cơ hội coi thường nói cô vài câu.

Cô lúng ta lúng túng đưa tay muốn nhận lấy, chợt nghe thấy cạch một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đồng Nhiên đứng đó, trên đùi băng vải, vẻ mặt hung tợn nhìn cô : “Không được nhận!” Ánh mắt của Đồng Nhiên như muốn bốc hỏa, hắn cảm thấy nếu như hắn phải chết thì nguyên nhân chỉ có một, đó là bị cô gái này làm cho tức chết, cư nhiên ngay ngoài phòng bệnh lại dám đưa tay muốn nhận tiền của Thượng Thiết, hắn tập tễnh đi tới, hỏi : “Em mượn tiền nó để làm gì?”

Chân vừa mới băng bó lại chảy máu, Cảnh Giai Tuệ biết lần này cô lại trốn không xong rồi, chỉ có thể nói : “Trong túi em không có tiền, muốn ra ngoài mua hoa quả cho anh.” Tu


The Soda Pop