
ôi, có thích lắm cũng phải học
cách dừng lại, cua tính lạnh, ăn nhiều ngày mai đi bệnh viện mất”.
Đúng thế, có thích lắm cũng phải học cách dừng lại.
Ăn xong cơm, Lục Nhiễm chuẩn bị ra về.
Hàn Mặc Ngôn biết Lục Nhiễm chưa mua xe, định đưa cô
về, không ngờ Đỗ Hàn cũng đi xe đến, hai người tranh nhau kết quả là... Lục
Nhiễm quyết định đi tàu điện ngầm về.
Được nửa đường, phát hiện có một chiếc xe cứ đi theo
mình.
Lục Nhiễm dừng chân, quay lại thấy Đỗ Hàn hạ cửa xe,
vẫy cô.
“Cô Đỗ, có việc gì không?”.
“Lên xe đi”.
Lục Nhiễm cười: “Lúc nãy đã bảo là tôi sẽ tự về mà?”.
Đỗ Hàn cũng cười, rất xinh đẹp và hào sảng, ánh mắt
nghĩa hiệp: “Quân tử giữ lời là việc của đàn ông, tôi là phụ nữ, ngang ngược
vốn là đặc quyền của phụ nữ mà. Lên xe đi, lúc nãy có mặt Hàn Mặc Ngôn ở đấy
tôi chẳng dám nói chuyện gì cả”.
Cô ấy nói hoàn toàn hợp lý.
Lục Nhiễm vốn có cảm tình với những cô gái thẳng thắn,
không chút e dè, cô lên xe của Đỗ Hàn.
Sau khi hỏi thăm địa chỉ nhà Lục Nhiễm, câu hỏi của Đỗ
Hàn là: “Bản kế hoạch đó của tôi ấu trĩ như thế thật à?”.
Rõ ràng là Đỗ Hàn vẫn đang canh cánh bên lòng những
lời nói của Hàn Mặc Ngôn.
Lục Nhiễm phì cười, Đỗ Hàn khí thế là thế mà vẫn trẻ
con. Sắp xếp lại suy nghĩ, Lục Nhiễm phân tích bản kế hoạch của Đỗ Hàn theo
cách nghĩ của mình, có ưu điểm, có nhược điểm, một số chỗ đã đưa được ra những
vấn đề chính. Đỗ Hàn vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng thở dài: “Tôi hiểu rồi”.
“Trong tay không có số liệu cụ thể và tài liệu liên
quan nên tôi không thể phân tích cụ thể hơn”.
“Việc này không vội”. Đỗ Hàn gật đầu: “... chẳng trách
mà cô nghỉ việc, cô làm trợ lý cho Hàn Mặc Ngôn đúng là thiệt thòi quá”.
Lục Nhiễm không nói gì, nhìn thẳng về phía trước.
Đỗ Hàn nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: “Cô và Hàn Mặc
Ngôn có vấn đề gì đúng không? Chắc tôi không nhầm đâu, tôi chưa thấy chỗ nào mà
quan hệ ông chủ và trợ lý lại kỳ quái như ở đây. Là anh ta thích cô mà cô không
thích anh ta, hay là cô thích anh ta mà anh ta không thích cô, hay là hai người
yêu nhau mà không đến được với nhau?”.
Phì cười vì một loạt hết cô cô lại anh ta, hết anh ta
lại cô cô của Đỗ Hàn, những tình cảm u uất trong lòng Lục Nhiễm cũng vơi bớt
phần nào.
Lục Nhiễm xua tay, bỗng cảm thấy có nói ra cũng chẳng
có gì to tát: “Là tôi thích anh ta, nhưng cô thấy anh ta rồi đó... Chúng tôi
sớm tối bên nhau ba năm chứ không phải là ba ngày hay ba tháng, nhưng mà lửa
gần rơm lâu ngày không bén, hay nói cách khác là có đem dây thừng trói chúng
tôi lại cả đêm cũng không có chuyện gì xảy ra”.
Đỗ Hàn do dự: “Nhưng tôi thấy anh ta đối với cô cũng
không tồi, còn chọn món cho cô”.
“Thói quen mà thôi, nếu không vì những điều này sao
tôi có thể kiên trì được ba năm”.
“Tôi lại không cảm thấy một ông chủ bận trăm công
nghìn việc có thể ghi nhớ xem một trợ lý mà mình không hề quan tâm thích ăn gì,
lại còn gọi món cho cô ấy”.
Lục Nhiễm muốn nói với Đỗ Hàn rằng cả công ty đều biết
mình thích ăn cua, nhưng... cuối cùng lại cười đáp: “Cũng chẳng còn ý nghĩa gì,
tôi đã từ bỏ rồi”.
Đỗ Hàn không tiếp tục an ủi cô, còn vừa cười vừa nói:
“Thế càng tốt, đàn ông ấy à, chẳng phải thứ gì cần thiết, vừa hôi hám vừa xấu
tính, đề cao chủ nghĩa nam quyền, muốn phụ nữ gọi thì đến, xua tay là đi, nhìn
thấy mấy cô gái xinh đẹp thì đờ người ra, mình coi anh ta là bến bờ, nhưng anh
ta chỉ coi mình là người dọn dẹp miễn phí... Đàn ông chỉ cần điều kiện tương
đối một chút đã tự cho mình quá hấp dẫn, đợi phụ nữ nhào vô...”.
Nghe Đỗ Hàn oang oang kể tội đàn ông, Lục Nhiễm quay
lại, khẽ hỏi: “Cô Đỗ, cô ghét đàn ông đến thế sao...?”.
Tiếng oán thán lúc nãy ngưng bặt, Đỗ Hàn quay lại,
cười: “Cũng không phải, chỉ là đa phần đàn ông đều khiến người ta chán ghét,
nhất là nhìn thấy loại đàn ông lừa gạt phụ nữ, tôi chỉ muốn...”.
Bất giác, Lục Nhiễm cảm thấy lạnh sống lưng.
Đỗ Hàn dừng xe, bò lên cả vô lăng mà cười: “Bị tôi dọa
cho chết khiếp phải không?”.
Cười chảy cả nước mắt, Đỗ Hàn tắt máy: “Đùa cô chút
thôi. Được rồi, đến nhà rồi, cô xuống xe đi”.
Lục Nhiễm lắc đầu cười, bước xuống xe.
Vừa xuống xe Lục Nhiễm đã nhìn thấy chiếc BMW màu đen
quen thuộc đậu ở trước cửa nhà.
Phản ứng đầu tiên của Lục Nhiễm là muốn trốn vào trong
xe, nhưng người đàn ông mặt sắt xanh lè đối diện đã bước đến, gần như chỉ chớp
mắt đã hiện ra trước mắt hai người.
Sau phút bối rối, Đỗ Hàn hàn huyên với Lục Tề, giọng
điệu chẳng tử tế gì: “Anh Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là vinh dự ba
đời”.
“Cô Đỗ, tôi không hề cảm thấy vinh hạnh khi gặp cô”.
Lục Nhiễm ngáp một cái, tăng tốc lướt qua người Lục
Tề: “Anh, em lên nhà ngủ trước đây”.
Không đợi mặt Lục Tề kịp đen như một cái đít nồi, Lục
Nhiễm phi như tên bắn lên trên, để lại hai người đó gườm gườm nhìn nhau.
“Đây là cái gì?”.
Hàn Mặc Ngôn hiếm khi nổi nóng. Anh ta lạnh lùng nhưng
ít khi nóng giận.
Tiết Lễ Giai cúi đầu nhìn tập tài liệu bị ném xuống
chân, cảm thấy uất ức, dù có thế nào thì đây cũng là thành quả cả một buổi tối
của cô, cho dù không bằng Lục Nhiễm, nhưng chắc cũ