
i làm những việc này càng nhanh càng tốt.
- Vâng.
Kim cầm theo bản danh sách và đi khỏi phòng. Thay vì đi làm nhưng vệc cần phải làm Kim lại tới tìm Zollet.
- Chúc mừng cậu. - Kim nở một nụ cười hiến hoi với Zollet.
- Cảm ơn chị. Làm một ly nhé, dù sao chuyện này rất đang chúc mừng. - Zollet lấy thêm một chiếc ly nữa và rót rượu.
- Tâm trạng của cậu có vẻ vui nhỉ? - Kim hỏi Zollet bằng giọng mỉa mai.
- Tất nhiên, người tôi yêu đã chủ động dời xa tôi. Màn kịch tôi làm đạo
diễn và diễn viên đã thành công, có chuyện gì phải buồn ở đây chứ.
- Phục cậu thật đấy, chẳng phải trong lòng cậu giờ này rất đau khổ hay
sao? Đau khổ không phải bởi vì cái chết của Yumi mà bởi vì Victoria sẽ
rời xa cậu.
- Chị nói cũng đúng một phần nhưng không hẳn là đúng tất cả. Victoria sẽ rời xa tôi nhưng không phải là rời xa vĩnh viễn, hôn ước của tôi với cô ấy vẫn luôn có hiệu lực. Tôi chỉ buồn bởi tình cmar của Victoria giành
cho tôi sẽ giảm bớt thậm chí là mất hẳn. Tôi cũng vui bởi vì thấy
Victoria rời xa tôi cô ấy sẽ bớt nguy hiểm. Còn tại sao lại như vậy thì
chị đi mà hỏi những kẻ muốn ám sát Victori ấy.
- Dù sao tôi cũng cảm ơn cậu vì cậu muốn bảo vệ Victoria, vì cậu đã đáp lại những tình cảm của cô ấy.
- Chị không phải cảm ơn tôi đâu. Chị cảm ơn Yumi ấy, nhò có Yumi mọi chuyện với có thể thành công như thế náy.
- Chào cậu, tôi phải đi làm việc Victoria giao. Khi nào có thời gian tôi cũng sẽ tới thăm mộ của Yumi.
Kim bước ra khỏi phòng nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ về kế hoạch của Zollet và tương lai của Victoria.
Nó đã chuyển nhà được mấy ngày. Sống một mình không có
người giúp việc, không có Kim cũng hơi vất vả nhưng nó muốn tự lập.
Zollet đã thôi học hẳn ở trường, lên nó không phải chạm mặt Zollet. Ở
căngtin trường mọi người bắt đầu tự do bàn tán ồn ào, không phải lo dữ
trật tự nữa. Có lẽ dời xa Zollet lúc bây giờ là một quyết định đúng đắn
của nó. Nó đang tạp trung hết sức vào học tập chỉ 2 tháng nữa thôi nó sẽ tốt nghiệp. Đã hơn 1 tháng rồi nó vẫn chưa thèm liên lạc với Zollet
nhiều lúc nó đã nhấc máy lên định gọi cho Zollet nhưng lại thôi.
Zollet cũng rất bận. Zollet đã thi tốt nghiệp trước
thời hạn và đi học đại học. Ngoài thời gian học thfi tới công ty của bố
mình để làm quen với công việc. Có lẽ lúc này vùi đầu vào công việc là
cách đơn giản nhất để quên đi hình ảnh của nó. Tuy không liên lạc với nó nhưng hàng ngày Zollet vẫn cho người ngầm theo dõi nó. Chỉ là thoi dõi
nó vì Zollet sợ nó gặp nguy hiểm, ngoài ra Zollet chẳng bao giờ quan tâm tới cuộc sống nó như thế nào cả. Dù có làm thế nào đi chăng nữa thì
Zollet không thể nào quên được hành ảnh của nó. Hình ảnh một cô bé xinh
xắn lúc nào cũng mỉn cười ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Zollet nhớ khuôn mặt
trái xoan, nhớ đôi mắt xanh biếc to tròn luôn mở to nhìn mọi thứ, nhớ
đôi môi đỏ khi mỉn cười thi hơi cong lên,... tất cả những gì thuộc về nó Zollet đều không thể quên được. Rồi đến khi Zollet nhớ nó tới mức không thể chịu lổi nữa Zollet quyết định tới tìm nó.
Lúc đó là 6h chiều, nó đang chảy đi chạy lại trong bếp để làm bữa tối.
Tối hôm nay có món thịp cừu nướng, xalat, rau luộc có lẽ ở một mình lên
càng ngày nó càng không quan tâm và chăm sóc tới bản thâm mình.
King...cong...
Nó lau tay và khăn lau rồi chạy vội ra mở cửa. Nó khá ngạc nhiên vì
người đang đứng trước cửa là Zollet. Đôi mắt xanh biếc của nó đang mở to nhìn Zollet.
- Em làm sao vậy? Không định mời anh vào nhà ah?
- Oh. Anh vào nhà đi.
Zollet bước vào và nhìn quanh căn hộ của nó.
- Anh uống nước táo nhé? - Nói xong nó rót một cốc nước táo đặt trước mặt Zollet.
- ...
- Em xin lỗi. Em đang bận chuẩn bị bữa tối.
-...
- Anh ăn tối chưa?
-...
- Thực ra em không thích ăn tối nhưng tối nay có lẽ phải thức khuya lên em mới ăn.
-...
Zollet im lặng từ nãy tới giờ để cho nó độc thoại. Chẳng lẽ nó xa Zollet mới ngần một tháng mà đã nói nhiều đến vậy sao? Nó vẫn thao thoa bất
tuyệt cho tới khi thấy Zollet đứng đằng sau lưng mình.
- Em xin lỗi thực sự là em nói hơi nhiều quá.
- Không sao đâu em cứ nói tiếp đi, anh vẫn đang nghe em nói mà.
- Anh ăn tối chưa? Nếu chưa anh ở lại ăn tối với em nhé.
Zollet chỉ im lặng nhìn nó chạy đi chạy lại trong căn phòng bếp. Còn nó
thì cố gằng chạy đi chạy lại thật nhiều để không phải đứng lại nói
chuyện với Zollet, đến lúc đó những cảm xác bấy lâu nó dồn lén trong
lòng sẽ bật ra mất. Có lẽ thời gian ngừng chôi cũng được, cả nó và
Zollet đều muốn có một gia đình như thế này mãi mãi. Nó sẽ ước gì gia
đình nó không giàu có không quyền lực, đến lúc đó nó sẽ kết hôn với
Zollet. Đến lúc đó nó sẽ có một gia đình đầm ấm và hạnh phúc. Mỗi khi
tối Zollet đi làm về sẽ đứng ngắm nó vào bếp còn nó sẽ chạy đi chạy lại
chuân bị bữa tối. Như vậy là quá đủ hạnh phúc, hạnh phúc hơn rất nhiều
khi đứng trên núi tiền và quyền lực mà không có tình cảm.
Không biết tại sao nước mắt đó bắt đầu chảy ra từ khóe mắt. Đưa tay lên lau khô mắt, nó không muốn Zollet biết nó khóc.
- Em làm sao vậy?
- Không sao đâu. Chỉ là hành bay vào làm cay mắt