Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327234

Bình chọn: 9.5.00/10/723 lượt.

phải chạy theo một đám trẻ con như vậy thì tấm thân gầy yếu đó sẽ không chịu nổi mất. Nghĩ tới đây, anh chợt thấy lo lắng vô cùng, chén nước trên tay sánh một ít ra ngoài. Trần Thụy Dương vừa lấy giẻ lau vừa sững sờ, tại sao mình lại bất giác nghĩ đến cô ấy nhỉ?

Sau một ngày tham dự trại hè, chút bất mãn ban đầu trong lòng Hoài Nguyệt đã lập tức tan thành mây khói. Nhân viên công tác và các giáo viên dẫn đội đều là thanh niên, tính ra cô còn là người lớn tuổi. Những người trẻ tuổi này đều vui vẻ, cởi mở, nhiệt tình, suốt ngày gọi “chị Hoài Nguyệt, chị Hoài Nguyệt” rất thân thiết. Quan hệ giữa mọi người nhanh chóng trở nên gần gũi. Còn đám trẻ con, nhỏ nhất bảy tuổi, lớn nhất mười bảy tuổi, nói tiếng Trung bập bẹ, thấy cái gì cũng tò mò, còn tinh nghịch gọi cô là chị Hằng. Nhìn những gương mặt tươi cười đáng yêu của bọn trẻ, bất giác cô lại coi đám trẻ này như Đậu Đậu nhà mình.

Trại hè được tổ chức tại một trường trung học tư thục. Sau bữa cơm tối là một buổi liên hoan nho nhỏ. Vì bọn trẻ con được thông báo từ trước là phải chuẩn bị tiết mục sở trường của mình nên các tiết mục diễn ra liên tục, không bị ngắt quãng. Bầu không khí rất sôi động. Hoài Nguyệt và hướng dẫn viên cùng nhau bàn bạc các công việc của ngày hôm sau rồi đi qua sân thể dục đến hội trường.

Ánh trăng rất đẹp, sao sáng đầy trời, tiếng hát và tiếng cười từ hội trường vọng lại xa xa. Hoài Nguyệt cất tiếng hát khe khẽ, cảm thấy thoải mái hơn bất cứ lúc nào.

Cách đây chưa lâu, chính mình cũng là một thiếu niên giống như bọn họ, vui vẻ không biết đến u sầu là gì, tin rằng tất cả mọi người trên thế giới đều toàn tâm toàn ý yêu mình. Mà khi đó mình quả thật cũng được mọi người thương yêu hết lòng bao gồm bố mẹ, giáo viên, bạn bè. Có lẽ một cô bé dịu dàng xinh đẹp lại còn thông minh như cô là ước mơ của rất nhiều cậu bé. Ngày nào cô cũng nhận được thư tình trong ngăn bàn, ngày lễ nào cũng nhận được đủ loại sôcôla. Đáng tiếc là khi đó cô không hiểu gì hết, sôcôla thì chia sẻ với các bạn thân, thư tình bị mẹ vội vã tịch thu như gặp đại địch, còn cô thì vẫn thản nhiên đứng bên cạnh nhìn mẹ mà không nghĩ ngợi gì.

“Ôi!” Cô thở thật dài, có phải vì lúc đó cô quá ngây thơ nên trời mới phải trừng phạt sự vô tình của cô, khiến con đường đi của cô bây giờ trở nên gian nan như thế?

“Hoài Nguyệt”, Trần Thụy Dương đuổi theo phía sau: “Sao lại đi dạo sân bóng một mình mà không tham dự liên hoan với mọi người?”

“Em đang định tới đó đây”. Hoài Nguyệt mỉm cười với anh: “Giám đốc Trần không yên tâm về công việc ở đây hay sao mà buổi tối vẫn còn tới thế này?”

“Nhàn rỗi không có việc gì nên đến xem thế nào”. Trần Thụy Dương cúi đầu nhìn, Hoài Nguyệt mặc một chiếc váy liền áo không tay màu tím nhạt. Một cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua, chất vải mỏng manh mềm mại dán sát vào người, để lộ những đường cong lung linh đẹp đến mê hồn dưới ánh trăng, đủ khiến tim người ta đập thình thịch.

Anh hơi bối rối thu ánh mắt lại, ho một tiếng, hỏi: “Phải chạy đi chạy lại suốt ngày có mệt không?”

“Cũng bình thường ạ! Trước kia em cũng chưa bao giờ được xem quá trình làm giấy cả, hôm nay được tận mắt theo dõi, cảm thấy rất thú vị. Còn có bọn nhỏ nữa, đứa nào cũng rất đáng yêu. Cả bọn tranh nhau gọi em là chị Hằng, tinh nghịch không khác gì Đậu Đậu”. Hoài Nguyệt nói, rất hưng phấn: “Có một cậu bé đến từ New Zealand, mới bảy tuổi, tên tiếng Anh là Tom, tên tiếng Trung là Giả Bảo Ngọc. Nó nói ông nội rất thích Hồng lâu mộng nên mới lấy cho nó cái tên này, em buồn cười chết mất”.

Hoài Nguyệt vừa nói vừa bật cười, hai hàng lông mày cong cong, có vẻ rất vui. Trần Thụy Dương nhìn cô, khóe môi bất giác giãn ra: “Lúc đầu hơi buồn đúng không? Tài nữ của chúng ta cảm thấy tủi thân khi bị cử đi làm tạp vụ?”

“Có một chút”, Hoài Nguyệt thành thật gật đầu, nụ cười vẫn chưa tắt: “Có điều bây giờ em phải cảm ơn sự sắp xếp của lãnh đạo! Cả ngày ngồi trong văn phòng đến ma mị đầu óc, đến chơi với đám trẻ con này, cảm thấy mình cũng trẻ ra bao nhiêu”.

“Em mới bao nhiêu tuổi mà nói cứ như ra vẻ người già thế?” Trần Thụy Dương cười nói: “Mới từ Vân Nam về đã không muốn ngồi văn phòng rồi. Cứ như trẻ con, chơi đến mức không còn muốn làm việc nữa à?”

“Em thích Lệ Giang, nghe họ tụng kinh, có cảm giác an yên tự tại, thích mặc váy đỏ thẫm đẫm sắc hồng trần, nhìn núi tuyết Ngọc Long xa xa, thích xem dòng suối trong vắt chảy qua trước cửa, hư hư thực thực. Cuộc sống cần phải có những cảm giác như vậy. Không nên quá hiện thực nhưng lãng mạn quá cũng không nên, phải vừa thực tế vừa lãng mạn. Chỉ cần thiếu một thứ thôi là cuộc đời sẽ không còn thú vị”. Hoài Nguyệt nói một hồi rồi lại mỉm cười: “Xin lỗi, em lại bắt đầu khoe chữ rồi! Bệnh nghề nghiệp của dân khoa Văn mà, mong lãnh đạo lượng thứ”.

Gương mặt Trần Thụy Dương bị bóng đêm che khuất, một lúc sau mới thấy lên tiếng với giọng khàn khàn: “Không lượng thứ được”.

Mới chỉ một thoáng dịu dàng mà đã làm cho người ta xao xuyến, động lòng, anh sao có thể lượng thứ cho việc cô xinh đẹp như vậy được?

Âm thanh rất nhẹ, rất nhẹ, bị một cơn gió đêm thổi tan, r


XtGem Forum catalog