
hết đi được, tính tôi thích nhất là ăn đồ ngon, uống rượu ngon, nhưng cứ ăn vào là béo ngay, mà đã béo là béo mặt, báo hại tôi cứ ăn thoải mái một bữa thì lại phải nhịn ăn hai ngày. Tôi thường nói nếu mà đổi được cho anh tôi thì tốt thật, đàn ông có béo một chút cũng không sao, mà anh ấy thì cứ gầy như vậy. Hoài Nguyệt, hôm nay chị nấu ăn ngon quá thế này, ngày mai tôi lại phải nhịn đói để giảm cân thôi”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Có thể chị đã quen ăn hàng nên thỉnh thoảng ăn bữa cơm nhà nấu sẽ cảm thấy lạ miệng. Nếu bữa nào cũng ăn thì lại thấy chán ngay”.
Cơ Quân Dã nhìn đồ ăn trên bàn, gà ta hầm, cà om tương, sốt đậu phụ nấm và đậu tằm xào, lại nhìn bát cơm đen trên tay mình, cảm thán nói: “Chồng chị đúng là may mắn, riêng bát cơm đen này đã có nhiều gia vị như vậy rồi. Đậu hòa lan, dưa muối, dăm bông, măng sợi, nhìn đã thấy ngon miệng rồi. Chị còn ít hơn tôi một tuổi mà sao lại biết nấu bao nhiêu món như vậy nhỉ”.
Hoài Nguyệt hơi sững lại một lát rồi nói: “Thực ra trước đây tôi cũng không biết nấu mấy món này, sau khi sinh Đậu Đậu mới để ý học nấu ăn vì muốn cháu được ăn ngon một chút. Tôi còn để ý đến những ngày lễ tết, muốn cho cháu biết thêm một chút, được trải nghiệm thêm một chút, như vậy cuộc sống của cháu sẽ vui vẻ hơn”.
Cơ Quân Dã gật đầu: “Hoài Nguyệt, chị đúng là một người mẹ tốt”.
“Tấm lòng của người làm mẹ đều giống nhau mà”. Hoài Nguyệt ngại ngùng cười cười, ánh mắt ấm áp nhìn con trai với vẻ cưng chiều.
Cơ Quân Đào nhớ tới mẹ, bà cũng từng nhìn mình với ánh mắt như vậy, đẹp như vậy, dịu dàng như vậy.
Đậu Đậu ăn cơm rất nhanh, xong xuôi cậu bé nhảy xuống ghế đi lấy bút chì và giấy vẽ trong cặp sách ra, mang tới bên cạnh bàn trà nhìn Cơ Quân Đào đang ăn cơm với vẻ chờ đợi.
Cơ Quân Đào ăn không nhiều, có điều lại ngại không muốn buông đũa trước, vừa thấy dáng vẻ của Đậu Đậu thì biết ngay cậu bé muốn gì. Anh giơ tay vẫy Đậu Đậu, nói: “Nào, để chú vẽ tranh cho cháu”.
Cơ Quân Dã giật mình nhìn anh trai, Cơ Quân Đào vờ như không thấy, nói với Hoài Nguyệt: “Hôm nay đúng là mạo muội, tạm thời không nghĩ ra có thể tặng Đậu Đậu thứ gì, tôi vẽ cho cháu một bức tranh vậy”.
Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Đậu Đậu rất thích vẽ tranh, trên tường nhà bà nội toàn các tác phẩm của cháu, may là ở đây cháu còn chưa vẽ lung tung khắp nơi”. Cô không hề để ý chuyện Cơ Quân Đào nói sẽ vẽ tranh cho Đậu Đậu, bởi vì chính cô cũng thường cùng vẽ tranh với Đậu Đậu.
Cơ Quân Đào cẩn thận đặt tờ giấy vẽ lên trên đầu gối, chỉ vài nét bút đã hoàn thành một bức tranh đen trắng.
Đậu Đậu đứng bên cạnh há hốc miệng, Hoài Nguyệt đi tới nhìn. Bức tranh này là “Đậu Đậu hái đậu”, tuy chỉ có vài nét bút nhưng dáng vẻ Đậu Đậu lại nổi bật trên tờ giấy, thần thái hết sức sinh động khiến mọi người cảm thấy còn giống hơn cả ảnh chụp. Hoài Nguyệt không khỏi cảm thán: “Thì ra Cơ tiên sinh vẽ tranh giỏi như vậy!”
Cơ Quân Đào khẽ cười, nói: “Cho Đậu Đậu chơi thôi mà. Đậu Đậu thích không?”
Đậu Đậu rối rít gật đầu, nói: “Thích, chú Cơ, chú vẽ đẹp y như cô giáo Ngô của cháu”.
Nghe vậy, Cơ Quân Dã sặc canh, hồi lâu sau mới bật ra được một câu: “Đậu Đậu, cháu đúng là biết cách khen người khác đấy, hôm nay chú Cơ nhất định sẽ rất vui!”
Cơ Quân Đào không thèm để ý đến lời chọc ghẹo của em gái, anh mỉm cười nhìn Đậu Đậu: “Lần sau chú dạy cháu vẽ tranh được không?”
Đậu Đậu lại gật đầu tới tấp làm ba người lớn không nhịn được cười.
Lúc về đến nhà, Cơ Quân Dã không nhịn được nữa, cười to: “Công tử Quân Đào danh chấn giới hội họa lại được khen vẽ đẹp như cô giáo trường mầm non. Anh này, có lẽ đây là lời bình kinh hãi nhất anh từng nhận được từ trước tới giờ đây nhỉ?”
Xem ra không chỉ Đậu Đậu mà ngay cả bà mẹ kia cũng không biết đại danh của Cơ Quân Đào, nhìn hai chữ Quân Đào anh trai đề trên bức tranh theo thói quen mà cũng không chút động lòng. Đúng là thú vị.
Chiều thứ Hai, Cơ Quân Đào có lịch giảng dạy tại Viện Mỹ thuật. Sau một thời gian dài mất ngủ, Cơ Quân Đào có thói quen dậy muộn vào buổi sáng, thường thì ăn xong bữa sáng kiêm bữa trưa rồi mới đến trường. Số lần anh đến phòng triển lãm tranh vào buổi sáng như hôm nay quả thực là cực kỳ ít ỏi.
Cơ Quân Dã đang cầm cốc cà phê đen, trợn mắt nhìn anh trai một hồi lâu mới phản ứng lại được. Cơ Quân Đào cau mày nói: “Uống nhiều cà phê đen như vậy không sợ dạ dày biểu tình à? Nếu buồn ngủ quá thì về ngủ đi”.
“Sắp mở triển lãm tranh đến nơi rồi, có bao nhiêu việc cần làm. Vất vả lắm mới thuyết phục được bố mang các tác phẩm bố vẽ mấy năm nay ra, không thể để lần ra quân này thất bại được”. Cơ Quân Dã vừa tìm cốc pha trà cho anh trai vừa nói: “Hôm qua đến quán bar của Vân Vân, đã lâu không đến nên về muộn một chút, hơn ba giờ sáng mới ngủ. Hôm nay mắt sưng hết cả lên. Hối hận quá chừng!”
Cơ Quân Đào nhìn cô cười: “Ba mươi tuổi rồi mà cứ như mới ba tuổi ấy. Anh thấy lo thay cho A Thích, sau này vợ kêu con khóc, không biết nó sẽ sống thế nào. Anh hẹn nó trưa nay cùng đi ăn cơm, nhân tiện bàn chuyện cưới xin luôn cho xong”.
Cơ Quân Dã lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Em với A Thích đã thống nhất