
như vậy nhưng chuyện đã hơn một năm rồi, anh trai tôi vẫn nợ cô một lời giải thích”.
“Có giải thích hay không cũng không có ý nghĩa gì”, Hoài Nguyệt nói: “Tôi không phải một người phụ nữ yếu đuối, tự mình suy nghĩ rồi cũng thông. Tôi cũng từng tiếp xúc với một số tài liệu trong lĩnh vực này, cũng biết rằng sau khi sử dụng một số loại thuốc hoặc phương pháp trị liệu đặc thù thì bệnh nhân sẽ dần dần lãng quên hoặc thờ ơ với một số chuyện trước đó. Bệnh tật là chuyện không ai muốn, không cần phải áy náy làm gì”. Những ngày gian nan nhất đã qua, bây giờ cô cũng chỉ có thể làm bộ thoải mái.
Cơ Quân Dã không nghe ra Hoài Nguyệt nói như vậy rốt cuộc là vì tức giận hay là cô không quan tâm thật. Thấy vẻ mặt Hoài Nguyệt vẫn bình tĩnh, sợ cô nghĩ rằng bệnh tình của anh trai mình quá nghiêm trọng, nếu vậy có lẽ Hoài Nguyệt sẽ không dám quay lại với anh nữa, Cơ Quân Dã vội nói: “Cô xem toàn những tài liệu vớ vẩn gì thế? Phương pháp trị liệu đặc thù nào có thể làm người ta đãng trí? Tôi nói với cô, anh trai tôi không hề đãng trí, cũng không hề quên những chuyện trước kia. Anh ấy chỉ không dám đối mặt với cô mà thôi, anh ấy không biết phải nói thế nào, cô cũng biết anh ấy vốn đã không thích nói chuyện mà”.
Thấy vẻ mặt Cơ Quân Dã rất nghiêm túc, Hoài Nguyệt hối hận mình đã nói chuyện quá thẳng thắn về bệnh tình của Cơ Quân Đào. Cơ Quân Dã là người nhà bệnh nhân nên đương nhiên sẽ không chịu nổi. Cô vội nói: “Ý tôi không phải như thế. Loại bệnh này có nhiều triệu chứng khác nhau, đến nay giới y học vẫn không tìm được một phương pháp hữu hiệu, cho nên có rất nhiều cách trị liệu khác nhau, chẳng phải còn có cả liệu pháp thôi miên gì đó sao? Nghe nói liệu pháp này rất hiệu quả đối với một số người”.
Cơ Quân Dã thở dài trong lòng. Nếu như không quan tâm, không để ý, tại sao Hoài Nguyệt lại đi tra nhiều tài liệu như vậy làm gì? Anh trai mình không từ mà biệt, cô chẳng những không oán trách mà còn không ngừng tìm lý do giải thích cho anh ấy. Một người phụ nữ tốt như vậy biết tìm đâu ra? Quả thật không uổng công anh trai mình ngày nhớ đêm mong như vậy. Nghĩ tới đây, cảm giác tiếc nuối trong lòng càng mãnh liệt, cô nhỏ giọng nói: “Đừng phớt lờ anh trai tôi, nói chuyện với anh ấy được không?”
“Hôm qua chúng tôi đã gặp nhau ở siêu thị rồi. A, thức ăn của Leshy vẫn còn để ở nhà tôi. Hôm qua Đậu Đậu mang về cùng đống đồ ăn vặt, để tôi đi lấy cho chị”, Hoài Nguyệt vội vã đi vào trong nhà.
Nói chuyện? Nói hay không nói thì có gì khác sao? Hình như tất cả đã ngã ngũ, cần gì khiến hai bên khó xử? Hoài Nguyệt lại một lần nữa nghĩ đến cô gái trẻ trung kia, thực không khỏi khiến cô ghen tị.
Cơ Quân Dã vội vã chạy về nhà nói với Cơ Quân Đào đang ngồi trên sofa chơi với Leshy: “Vừa rồi em mới nói chuyện với Hoài Nguyệt ngoài cổng, có thể thấy cô ấy vẫn rất nhớ anh. Lát nữa cô ấy mang đồ ăn của Leshy sang, anh với cô ấy phải nói chuyện cho rõ ràng mới được”.
Cơ Quân Đào không thèm ngẩng đầu lên: “Cô ấy sẽ không sang đâu. Cô ấy sắp kết hôn rồi”.
“Kết hôn?” Cơ Quân Dã giật mình: “Ai nói thế? Vừa rồi cô ấy không nói gì mà”.
“Đậu Đậu nói”, Cơ Quân Đào nhẹ nhàng vuốt lưng Leshy, buồn bã nói: “Tiểu Dã, anh rất hối hận”.
“Lời của Đậu Đậu làm sao mà tin được”, Cơ Quân Dã vội nói: “Bây giờ em đi hỏi cô ấy. Cô ấy thích anh, em có thế thấy điều đó”.
“Hôm qua anh đã suy nghĩ cả đêm. Trước kia mặc dù cô ấy sợ bệnh tật của anh nhưng có lẽ vẫn hơi thích anh. Có điều bây giờ...” Cơ Quân Đào vô thức nắm chặt tay khiến Leshy kêu lên thảm thiết: “Hôm qua anh mua đồ ăn vặt cho Đậu Đậu, vậy mà cô ấy lại muốn trả tiền cho anh. Tiểu Dã, đó là cô ấy muốn nói rằng, anh với cô ấy đã không thể trở lại như ngày xưa nữa”.
“Cô ấy vẫn còn thích anh. Cô ấy vừa nói với em rằng cô ấy hiểu vì sao anh lại ra đi mà không một lời từ giã, cô ấy còn đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến bệnh trầm cảm”.
“Nếu cô ấy còn thích anh thì cô ấy phải trách anh mới đúng”, Cơ Quân Đào đứng dậy: “Tiêu Dã, anh bỗng thấy không thích mùa đông ở đây nữa”.
Cơ Quân Dã kêu lên: “Anh, anh không thể để em ở đây một mình được. Để em đi xem xem, cái con bé Hoài Nguyệt này bảo về nhà lấy đồ cho Leshy mà sao lâu như vậy vẫn chưa sang?”
Cơ Quân Dã mở cửa, thấy hai túi đồ ăn của Leshy nằm im lìm trước cửa, xung quanh không một bóng người.
Hoài Nguyệt đứng trước cửa phòng triển lãm Tố, cực kỳ do dự.
Thỉnh thoảng có người ra vào đi qua cô, cũng có người quay sang nhìn cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông dài màu đen, quàng một chiếc khăn vuông rộng với hai màu đen trắng giao nhau. Trần Tư Tư đã từng nói hình ảnh của cô bây giờ rất bắt mắt, cho nên cô không thể đứng mãi ở ngoài cửa để làm ảnh hưởng đến khách khứa ra vào được nữa. Cô thở dài, khẽ cắn môi bước vào.
Cô biết Cơ Quân Dã muốn nói chuyện gì với mình. Hơn một năm qua, cô từng rơi lệ, từng mất ngủ, từng ốm đau, từng nhung nhớ, xót xa, oán trách. Cuối cùng một năm mới đã tới, mọi chuyện trong quá khứ đã chết từ hôm qua, cô tự nhủ, phải tìm cho mình một tương lai bình thường mà thoải mái. Sau khi dẫn bạn đến xem nhà xong, Trần Thụy Dươn