
ồng của em bé như trở nên long lanh dưới ánh mặt trời. Rất hài hòa, rất quyến luyến, giống như những đóa hoa tươi nở ra trên thân cây khô.
Cơ Quân Đào nhìn rất chăm chú, trong lòng thầm cảm ơn tạo hóa đã để cho anh được thấy một cảnh tượng đẹp đẽ đến vậy.
Cơ Quân Đào đứng yên như vậy rất lâu, cuối cùng Đậu Đậu cũng phát hiện, cậu bé lớn tiếng gọi: “Chú Cơ!”
Anh giật mình thấy hai mẹ con đều nhìn mình với vẻ kỳ lạ, chợt nhận ra việc mình cứ nhìn chằm chằm vào bàn chân trần của người ta như vậy là rất mất lịch sự, anh khó xử lấp liếm: “Tại sao không đi giày?”
Thấy thần sắc anh đã trở lại bình thường, Hoài Nguyệt khẽ thở phào giải thích: “Sợ lúc tưới, nước sẽ bắn lên giày nên bỏ giày luôn cho tiện. Có bẩn chân cũng chỉ cần giội nước là xong, đỡ mất công”. Vừa rồi thấy anh ngẩn ngơ, cô còn tưởng anh lại có vấn đề gì.
Đậu Đậu dậm một cái thật mạnh lên tấm gỗ, nói: “Đi chân đất thích lắm. Chú Cơ, chú có muốn chơi không?”
Cơ Quân Đào lắc đầu nói với Thương Hoài Nguyệt: “Tuần này bác làm vườn về quê, bác ấy còn nói là đã đến lúc phải dựng giàn cho mấy cây mướp này rồi. Xem ra cô đã dựng xong rồi.” .
“Vâng, Đậu Đậu cùng dựng với tôi mà”, Hoài Nguyệt mỉm cười kéo tay Đậu Đậu: “Đúng không Đậu Đậu?”
“Vâng”, Đậu Đậu tự hào, ngẩng đầu lên nói với Cơ Quân Đào: “Chú Cơ xem này, lá đã to thế này rồi. Lần sau Đậu Đậu mời chú Cơ với cô Cơ ăn mướp, cả chú Thích nữa”.
“Hay quá!” Cơ Quân Đào nói.
“Trong tiểu khu này chắc cũng chỉ có nhà tôi trồng rau trên nóc nhà”, Hoài Nguyệt hơi ngượng ngùng nói: “Đúng ra nên trồng hoa mới đúng. Nếu như ở nước ngoài thì có khi tôi đã bị người ta kiện rồi, tội trồng rau trong vườn lẽ ra phải trồng hoa, phá hoại cảnh quan chung. May là vườn hoa của các nhà trong tiểu khu này đều có tường vây bao quanh, nếu không chắc tôi cũng không dám trồng rau như vậy”.
Cơ Quân Đào mỉm cười nhìn cô: “Tôi thấy rất tốt mà, đẹp hơn mấy chậu cảnh trong vườn nhà tôi nhiều”.
Hoài Nguyệt càng cảm thấy xấu hổ: “Đâu có, tôi nghe Tiểu Dã nói mấy chậu cảnh đó của anh đắt tiền lắm. Tôi cũng chỉ trồng mấy loại rau để Đậu Đậu chơi thôi. Cháu nó không thích hoa hoét nên tôi trồng rau để cháu cùng tưới nước, bón phân, thu hoạch, tránh sau này lại không phân biệt được rau nào với rau nào”.
“Mẹ, con biết mà”. Đậu Đậu cười tinh nghịch, kéo khóa quần xuống: “Bây giờ con phải tưới cây đây”. Nói rồi liền vạch quần ra tè.
Hoài Nguyệt ai da một tiếng, gương mặt ửng đỏ, ngại ngùng, không biết nên nói gì với Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào cảm thấy hơi sửng sốt rồi bật cười ha hả, anh giơ tay về phía Đậu Đậu: “Đậu Đậu, đi nào. Chú dạy cháu vẽ tranh”.
Anh bế Đậu Đậu lên, xách theo đôi giày của Đậu Đậu đi xuống tầng dưới.
Hoài Nguyệt vừa thu ống cao su lại vừa nghe tiếng cười của hai người, một lớn một nhỏ, dần dần đi xa, rốt cuộc cũng không nhịn được, bật cười.
“Nhiệm vụ của chúng ta đã triển khai được hai tuần rồi. Anh Chương, Tư Tư, chuyện phỏng vấn Cơ Quân Đào thế nào rồi?” Theo thông lệ, sau khi tổng kết công việc tháng trước, Phó Tổng biên tập Lưu lần lượt hỏi tình hình của các bài viết trọng điểm tháng sau.
“Đã liên lạc với phòng triển lãm Tố rồi nhưng người ta từ chối. Họ nói Cơ Quân Đào phải chuẩn bị cho triển lãm tranh nên không có thời gian”. Tài tử Trương nói: “Họ nói rất khách sáo nhưng không cho mình cơ hội nào để thương lượng tiếp cả”.
“Chồng tôi đã đi tìm viện trưởng Viện Mỹ thuật nhưng ông ấy nói chuyện này không dễ. Bình thường Cơ Quân Đào cũng không giao tiếp với người khác. Kiểu chuyện riêng thuần túy này, nhà trường cũng không tiện can thiệp”, Tư Tư nói: “Người làm nghệ thuật khó tính lắm, lãnh đạo cũng chỉ dọa dẫm được những người không có bản lĩnh gì thôi, còn người thật sự có tài và có tầm ảnh hưởng thì ngược lại, lãnh đạo phải chạy theo nịnh bợ người ta còn không kịp ấy”.
Phó Tổng biên tập Lưu cau mày nói: “Tư Tư, cô nghĩ cách khác đi! Mặc dù Cơ Quân Đào khó tính nhưng anh ta tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người, tôi phỏng chừng triển lãm tranh của hai bố con anh ta ít nhất cũng có lãnh đạo cấp Bộ đến dự, cũng có khi sẽ có cả lãnh đạo to hơn. Đó chắc chắn sẽ là điểm sáng tin tức. Bây giờ thực sự không tìm được người nào làm nhân vật trang bìa thích hợp hơn anh ta rồi”.
Tư Tư không lên tiếng. Hoài Nguyệt nhìn cô thông cảm, may là mình làm mảng Dân tộc, mấy ông già, bà già ai cũng nhiệt tình. Nếu bắt cô đuổi theo phỏng vấn người ta thì chắc cô cũng không thể mặt dày như vậy được.
Trần Thụy Dương ngồi đối diện, thấy cô ra vẻ suy tư, trong đầu chợt nảy sinh nghi vấn. Lúc tan họp, Trần Thụy Dương đi tới trước mặt cô, nói: “Hoài Nguyệt, đến văn phòng tôi một lát”.
Tư Tư nháy mắt với cô, vẻ mặt rất mờ ám. Hoài Nguyệt không nhịn được, lườm lại Tư Tư. Chuyện của chính mình đã gấp như lửa cháy lông mày rồi mà còn để ý đến ba chuyện tầm phào như vậy.
Trần Thụy Dương định rót trà cho cô nhưng Hoài Nguyệt vội ngăn lại: “Không cần, không cần, em cũng mới pha trà ở phòng em xong”.
“Mấy năm nay mọi người đều nói dư lượng thuốc trừ sâu trong trà cao quá tiêu chuẩn, giờ mọi người thích uống trà hữu cơ hơn. Loại