
nh. Trước đây, Cơ Quân Đào cũng chưa từng cảm thấy có gì không ổn, nhưng sáng sớm hôm nay, nhìn cô vui vẻ chạy về phía anh trong ánh nắng ban mai, một cảm giác như bất lực, không thể cầm nắm được ánh mặt trời lại từ từ dâng lên trong lòng Cơ Quân Đào. Anh chợt cảm thấy bối rối và căng thẳng vô cớ, dường như chỉ cần sơ ý một chút là sẽ đánh mất thứ gì đó. Nhưng Cơ Quân Đào lại không thể trách cô xưng hô xa lạ như vậy, cũng không thể tự dưng mở miệng đề nghị cô đổi cách xưng hô khác. Dù sao hai người cũng mới tiếp xúc không nhiều, chưa thể coi là thân quen được. Trong lòng anh cảm thấy hơi tiếc nuối, chỉ có thể đứng nhìn cô mà không nói lời nào.
Hoài Nguyệt đâu biết rằng tâm tư người đàn ông trước mặt đang dậy sóng như vậy. Cô thấy lạ vì mình chỉ chào hỏi một câu xã giao mà anh ta lại không đáp lời được. Nhìn kỹ sắc mặt anh, thấy không có vẻ gì là không bình thường, cô liền nói: “Vậy tôi về nhà nấu bữa sáng đây, chào Cơ tiên sinh”.
“Hoài Nguyệt”, Cơ Quân Đào vội vã gọi cô lại.
Đây là lần đầu tiên anh gọi Hoài Nguyệt như vậy. Anh đã nghe Tiểu Dã gọi hai chữ này rất nhiều lần, thỉnh thoảng A Thích cũng gọi như vậy, nhưng anh lại ngại không dám gọi thân mật như thế. Đương nhiên cô đã không còn là bà Lỗ từ lâu, gọi là Thương tiểu thư thì lại có vẻ không hợp với hoàn cảnh, dù sao cũng là người đã có chồng. Cho nên bình thường anh cũng không biết nên gọi cô là gì, chỉ thấy mặt thì gật đầu, sau đó quay sang chào hỏi Đậu Đậu. Hôm nay gọi như vậy, anh lại cảm thấy cái tên này hết sức dễ nghe.
Hoài Nguyệt nghi hoặc quay đầu lại. Buổi sáng hôm nay, quả thật thái độ Cơ Quân Đào có chút kỳ lạ.
“Ờ?” Cô hơi nhíu mày nhưng vẻ mặt vẫn hòa nhã.
Cơ Quân Đào cũng không biết mình gọi cô làm gì, đành phải nói: “Đợi Đậu Đậu ăn sáng xong, tôi sẽ dạy cháu vẽ tranh”.
“Không cần, Cơ tiên sinh bận như vậy, sao có thể lãng phí thời gian vì một đứa bé được. Để tôi tự dạy cháu vẽ nguệch ngoạc một hồi là được rồi”. Hoài Nguyệt từ chối. Không biết thì không có tội, bây giờ cô đã biết anh là một họa sĩ lớn, làm sao còn dám để anh dạy con mình vẽ tranh nữa!
Cơ Quân Đào không biết vì sao Hoài Nguyệt từ chối nên cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Có phải tôi dạy khó quá nên Đậu Đậu không thích không?”
“Đậu Đậu thích mà, chú Cơ xem này, cháu vẽ quả bầu có giống bầu mẹ cháu trồng không?” Đậu Đậu cầm một xấp giấy vẽ chạy tới, đưa cho Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào vội cầm lấy, trên những tờ giấy có đủ các loại bầu lớn nhỏ, nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng lại sặc sỡ sắc màu. Anh xem một lát rồi bất giác bật cười: “Đậu Đậu vẽ đẹp lắm”.
Hoài Nguyệt cũng tới gần xem tranh của con trai, mặc dù Đậu Đậu vẽ rất méo mó nhưng lại tô màu rất nghiêm túc. Trên đỉnh quả bầu có vẽ cuống, phía dưới có một đốm vàng vàng, chắc là đài hoa đã rụng mất cánh, nhìn cũng rất ra dáng, Hoài Nguyệt cười nói: “Đậu Đậu quan sát tỉ mỉ thật đấy!” .
Hai người ngồi rất gần nhau, Cơ Quân Đào hầu như có thể thấy rõ mạch máu lờ mờ sau vành tai cô và cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi. Tim đập dồn dập, anh ho một tiếng rồi nói: “Cô xem này, ở đây, có phải Đậu Đậu muốn vẽ lớp lông tơ bên ngoài quả bầu không?”
Hoài Nguyệt cũng đã nhìn thấy từ nãy, cô còn đang buồn bực không hiểu vì sao Đậu Đậu lại vạch nhiều vạch nhỏ xíu trên thân quả bầu như vậy, giờ nghe Cơ Quân Đào nói ra mới hiểu, không kìm được, nhẹ giọng nói: “Sao trông cứ như con nhím ấy!”
Rồi cô lại ngẩng đầu nhìn Cơ Quân Đào: “Đúng không thầy giáo Cơ?”
Nụ cười tươi như hoa.
Lần đầu tiên Cơ Quân Đào nhìn thấy Hoài Nguyệt hoạt bát, tinh nghịch như vậy, chợt có cảm giác như hàng vạn đóa hoa đồng thời nở bừng khắp núi đồi. Đẹp vô cùng. Nhất thời bỏ qua tâm sự trong lòng, Cơ Quân Đào mỉm cười, lông mày giãn ra: “Gọi như vậy cũng không sai, tôi dạy Đậu Đậu vẽ tranh, cô gọi tôi là thầy giáo. Nếu cô muốn học thì tôi cũng có thể dạy cô”.
Hoài Nguyệt thầm nghĩ, nếu như đúng là thầy giáo thì tốt thật, như vậy cho dù có chơi xấu cũng nhất định phải phỏng vấn cho bằng được. Nhớ tới chuyện phỏng vấn, trong lòng Hoài Nguyệt lập tức nặng nề, vốn không muốn mượn quan hệ hàng xóm này, bây giờ xem ra lại không còn con đường nào khác. Chỉ mong hôm nay Tiểu Dã đến đây, cô nghĩ, như vậy sẽ có thể thông qua Cơ Quân Dã để tìm cách hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy cô yên lặng không nói, Cơ Quân Đào chợt thấy vừa rồi mình đã quá đường đột. Vẻ mặt ngượng ngùng, Cơ Quân Đào trả mấy bức tranh về cho Đậu Đậu: “Lát nữa chú vẽ cô bé quàng khăn đỏ với cả chó sói cho cháu, bây giờ cháu về ăn sáng với mẹ trước đi”.
Lúc này Hoài Nguyệt mới lấy lại tinh thần, vội vã chào Cơ Quân Đào rồi dắt Đậu Đậu về nhà.
Cơ Quân Đào đứng ngẩn ngơ một lát rồi đi đến quán mì ăn sáng.
* * *
Cơ Quân Đào đứng bên cửa sổ nhìn Hoài Nguyệt dắt Đậu Đậu ra ngoài mua thức ăn.
Anh chưa từng nhìn thấy hai mẹ con nào đẹp tựa tranh vẽ như vậy, góc độ cậu bé ngẩng đầu nói chuyện với mẹ rất đẹp, dường như anh có thể tưởng tượng được hai hàng lông mi chớp chớp như một đôi cánh nhỏ. Còn người mẹ trẻ tuổi đang cúi đầu chớp mắt dịu dàng kia nữa, đó chính là hình tượng đẹp nhất của một ngườ