
ng đi, tí về anh lái xe”.
Cơ Quân Dã an ủi: “Vân Vân cũng chỉ đoán mò thôi, em nhìn kiểu gì cũng thấy quan hệ của hai người bọn họ không giống loại đó, không có bất cứ cử chỉ thân mật nào cả. Em thấy hình như hôm nay Hoài Nguyệt không vui lắm. Có thể là Trần Thụy Dương làm công tác tư tưởng cho cô ấy, cô ấy vừa bị điều chuyển công tác mà”.
Hai người đàn ông bên cạnh đều phớt lờ cô, cảm thấy mất mặt, cô cả giận nói: “Có cái quái gì chứ, anh, nếu anh thích thì để em đi cướp về cho anh. Mới có vài ngày, chẳng lẽ đã lật trời rồi à?”
Cơ Quân Đào thất vọng siết chặt chén trà, tức giận vì em gái lại nói toạc tâm sự của mình ra trước mặt người khác, càng tức giận vì Hoài Nguyệt không hiểu tấm lòng anh. Hôm cùng ăn cơm với bố anh, mặc dù anh ngại không dám bày tỏ trực tiếp, nhưng cô ấy là một người thông minh như vậy, tại sao lại không hề nhận ra chứ?
Nhất định là là cô ấy đã nhận ra rồi cho nên hai tuần nay mới không về, cô ấy cố ý tránh né mình. Chẳng lẽ là ngại mình không đủ tốt à? Đúng rồi, cô ấy chê mình có bệnh? Cô ấy an ủi mình, nói rất nhiều người cũng mắc bệnh này, phải giao tiếp nhiều, hoạt động nhiều thì từ từ sẽ khỏi. Cô ấy vừa quan tâm, vừa săn sóc, nhưng đó đều là lời nói từ góc độ của một người hàng xóm.
Đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy mà xem, ai lại muốn chung sống với một người trầm cảm chứ? Anh thất vọng nghĩ, vì sao lúc đầu mình lại thẳng thắn nói về bệnh trầm cảm của mình với cô ấy như thế. Hình như cũng không phải mình chủ định thế, chẳng qua là nói một lúc rồi tự nhiên mang hết hỉ nộ ái ố mấy chục năm nay của mình ra giãi bày với cô ấy mà gần như không suy nghĩ xem sau khi nghe cô ấy sẽ đối xử với mình thế nào. Một người phụ nữ ngay cả nhìn thấy Leshy cũng sợ hãi đến vậy thì sao có thể không sợ loại bệnh này? Anh nhớ lại hình ảnh Hoài Nguyệt ngẩn người nhìn chằm chằm lọ thuốc trên bàn hôm dẫn Đậu Đậu tới nhà lần đầu tiên, có lẽ khi đó cô ấy đã đoán được bệnh của mình rồi? Bây giờ làm thế nào để nói với cô ấy rằng bệnh của mình đã khỏi, cũng không còn gặp cơn ác mộng kia nữa mà lại thường xuyên mơ thấy cô ấy? Nếu như cô ấy đến với mình thì không biết mình sẽ vui vẻ thế nào, sẽ trân trọng đến đâu, mình tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải sống trong lo lắng hãi hùng.
©STE.NT
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Thụy Dương và Thương Hoài Nguyệt từ phòng ăn phía sau đi ra, Trần Thụy Dương cúi xuống nói gì đó bên tai cô, cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Cơ Quân Đào ghen tị quay mặt đi chỗ khác, cảm thấy trái tim mình nhói đau. Anh nghĩ cho dù bệnh trầm cảm đã khỏi nhưng mình cũng xong rồi, không ngờ mình lại thích cô ấy một cách cố chấp như thế, thích đến mức chính mình cũng cảm thấy sợ hãi. Đây là cảm giác cả đời này anh chưa có bao giờ, hình bóng cô xâm chiếm đầu óc anh, cả ngày lẫn đêm, nhức nhối như dao cắt mà anh lại vui vẻ chịu đựng.
Nhưng cô ấy không cần anh, cô sẽ sống bên người đàn ông khác, vậy những ngày tháng tiếp theo anh sẽ sống như thế nào đây?
Ban nhạc bắt đầu diễn tấu.
Hoài Nguyệt chăm chú nhìn mấy người trẻ tuổi trong khoang nhạc. Đúng là trẻ tuổi, ước chừng mới chỉ trên dưới hai mươi tuổi. Những chiếc áo sơ mi màu đen ôm lấy từng thân thể trẻ trung, có vài cái cúc chưa đóng để lộ ra các loại trang sức sáng lấp lánh dưới cổ. Mặc dù gầy nhưng hình thể của những cậu bé này vẫn rất đẹp, mái tóc không nhuộm thành đủ mọi màu sắc mà vẫn đen tuyền, đây là điều cực kỳ hiếm thấy ở các nhạc công độ tuổi này.
Tiếng saxophone cô độc và du dương vang lên. Hình như cô đã nghe bản nhạc này, bản nhạc thành danh của một ban nhạc cực kỳ nổi tiếng. Bản nhạc mang âm hưởng Kinh Thánh, có một vẻ đẹp kỳ ảo, từ bi, mênh mang. Lần lượt các loại nhạc cụ khác hòa theo, saxophone dần dần lui lại, sau đó là cello, violin, dần dần toàn bộ ngũ tạng tứ chi người nghe đều như có một bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt ve. Trái tim cô bình tĩnh lại, suy nghĩ của cô dần dần bay tới những tầng mây trên trời cao muôn trượng.
Trần Thụy Dương đưa cho cô một ly Nhớ Giang Nam, thấy cô vẫn tập trung lắng nghe như không có ai bên cạnh. Đường nét trên gương mặt cô cực kỳ mềm mại, đẹp đến mức làm lòng người ngẩn ngơ dưới ánh đèn mờ ảo. Thời gian dường như chảy ngược, anh cảm thấy như trước mặt mình là một cô gái sầu oán như đóa tử đinh hương, cầm chiếc ô giấy dầu đang đi dưới mưa trong một con ngõ rất dài và tịch liêu, giống hệt hình ảnh cô gái trong bài thơ Ngõ mưa của nhà thơ Đới Vọng Thư. Trong lúc lơ đãng, người phụ nữ này vẫn có thể dễ dàng lay động trái tim anh. Nước mắt của cô, tiếng thở dài của cô, nụ cười của cô, thậm chí cả sự giận dữ của cô cũng vậy.
Lúc nào anh cũng nhắc nhở mình phải cách xa cô một chút. Với địa vị của anh bây giờ, có muốn tìm những cô bé xinh đẹp, giỏi giang cũng không khó lắm, nhưng chỉ cần đi vào tòa nhà đó, anh sẽ luôn vô thức lựa chọn cầu thang bên trái. Vì thế phòng làm việc của cô liền trở thành chỗ ngày nào anh cũng phải đi qua.
Vì sợ tắc đường nên bao giờ anh cũng đi làm sớm hai mươi phút, nhưng bất kể anh đến sớm thế nào cũng luôn nhìn thấy bóng dáng cô, có lúc đang tưới hoa, có lúc đang lau bàn, có