XtGem Forum catalog
Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324775

Bình chọn: 9.00/10/477 lượt.

ông

động lòng.

Cô gái kiên cường nhướng mày lên mạnh mẽ, khẩu khí càng thêm bất

thiện, “Trừ cái gì mà trừ? Người bạn đó của tôi lần đầu đến đây, nếu để

xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với anh.”

Ánh mắt sáng đen của Chu Minh tối sầm lại, mím chặt môi, cúi đầu mở

văn kiện, anh nói, “Thứ tư đi thành phố F bám sát vụ án buôn bán trẻ sơ

sinh. Cảnh sát cơ bản đã tìm ra tung tích đứa trẻ, vụ án này hiện nay

đang thu hút sự quan tâm của toàn thành phố. Cử cô đi vì tín nhiệm cô,

làm tốt vụ này, cho nghỉ bốn ngày.” Anh lạnh lùng hạ lệnh, giọng nói uy

nghiêm, dứt khoát, ngữ khí kiên định, rất có sức mạnh.

“Không…” Tạ Anh Tư vừa định cự tuyệt, án này dù có to nữa, nóng hơn nữa, cũng không bì được với tầm quan trọng của Đỗ Thuần,

Không cho phép cô gái kiên cường tiếp tục lu loa, Chu Minh ngắt lời:

“Ra ngoài đi, tai tôi không chịu được đề-xi-ben(*) cao trong thời gian

dài.” Sau đó anh cúi đầu tiếp tục làm việc, miệng hạ lệnh tiễn khách vô

tình.

(*) Đề-xi-ben (ký hiệu dB), là đơn vị đo cường độ âm thanh. Tai người bình thường có thể tiếp nhận cường độ âm thanh ở mức từ 0 dB tới 110

dB.

Tạ Anh Tư ngây người như bức tượng điêu khắc, đứng bất động tại chỗ,

vô cùng chán nản nhìn chằm chằm Chu Minh một lúc, vẫn không từ bỏ hi

vọng, lắp bắp lấy chú cún nhỏ ra làm lý do: “Cái đó… cái đó… Cún con làm thế nào? Tôi cũng không biết sẽ ra ngoài mấy ngày, nó lại không phải

loại chó biết mở đồ hộp…” Xoay đầu lên tiếng, vẻ mặt cô hoàn toàn không

cam tâm, “Lúc mới đầu cũng không biết vì ai mà tôi phải nuôi chó… Con

chó đó vẫn chưa phát triển toàn diện, buồn rầu sinh ra trầm cảm thì anh

chịu trách nhiệm à?”

“Cún con đưa cho tôi, mấy ngày đó tôi sẽ nuôi nó.” Chu Minh vẫn cúi đầu không nhìn cô.

“Anh nói nghe đơn giản nhỉ, nó không quen nhà thì sao?” Đến chết cô cũng không chịu thỏa hiệp.

Cuối cùng Chu Minh cũng ngẩng đầu, trên miệng lộ ra nụ cười mờ ảo,

mỉa mai: “Tạ Anh Tư, hãy tin tôi, con chó này chỉ cần vừa rời khỏi cô,

lập tức có thể phát hiện ra khắp nơi đều là thiên đường.” Ngập ngừng đôi chút, “Cô đã từng thấy chó không quen với thủy thổ thiên đường chưa?”

“Tạ Anh Tư tôi dạy chó theo cách của mình, ngày nào cũng dạy nó nói:

Lầu son gác tía không bằng ổ chó của chính mình. Hứ, bớt chơi trò kẻ lắm tiền khoe của với tôi đi.” Người nghèo Tạ Anh Tư giận dữ nghiêng đầu

chốt một câu, “Cả người sặc mùi tiền.”

“Tạ Anh Tư, cũng chẳng rõ vì sao, kẻ có tiền như tôi lại chỉ thích khoe khoang trước mặt cô.”

Việc chờ đợi đối với cô viên chức quèn Tạ Anh Tư mãi chỉ là một sự

thỏa hiệp không thể tránh khỏi. Về nhà, Tạ Anh Tư gọi điện cho Đỗ Thuần, đem Chu Minh ra chửi lên chửi xuống ba lần, càng chửi càng hăng, vẫn

chưa bõ tức, cô định liều chết cũng phải trốn việc đi đón Đỗ Thuần. Tâm

tư Đỗ Thuần rất nhạy bén, nhận ra sự phẫn nộ hiếm thấy này của Tạ Anh Tư đoán chắc có nguyên do. Gặng hỏi mãi, Tạ Anh Tư mới chịu ấp úng khai

cấp trên điều cô đi thành phố khác công tác mấy ngày. Từ nhỏ Đỗ Thuần đã là người hiểu lí lẽ, tuyệt đối không bao giờ trở thành gánh nặng của

người khác, cô sống chết không để Anh Tư đi đón mình, hết lần này đến

lần khác hứa rằng có thể tìm được đường mà không bị lạc. Vệ sĩ cho người đẹp – Tạ Anh Tư sao có thể đồng ý, nhất quyết không chịu, hai cô gái

gào thét qua điện thoại, không ai chịu thỏa hiệp. Cuối cùng, Đỗ Thuần

dùng biện pháp dịu dàng, thản nhiên đưa ra lời uy hiếp đáng sợ, khiến Tạ Anh Tư chết lặng. Sau cùng, hai cô gái cùng phì cười, cơn bốc hỏa của

cô gái kiên cường biến thành một vũng nước xuân, trong tình cảm ấm áp

của cô bạn thân nhanh chóng chảy về biển lớn. Từ đó, thế giới khắp chốn

lại thanh bình.

Dặn đi dặn lại Đỗ Thuần những điều cần phải lưu ý liệt kê ra hàng

loạt các tình huống có khả năng xảy ra và biện pháp ứng phó. Trước sự

cam đoan nhiều lần của Đỗ Thuần, Tạ Anh Tư mới chịu ngừng, cúp điện

thoại.

Trước lúc xuất phát, Chu Minh đến đón cún con tới căn hộ cao cấp,

mama Anh Tư mặt mày bồn chồn. Cuối cùng, cô vỗ mạnh vào trán một cái,

mắt đảo tròn, kéo Chu Minh đem cún con đến bệnh viện thú nuôi cân thử.

“Nhìn rõ chưa? Năm cân mốt đấy! Khi tôi quay về, sẽ cân lại một lần

nữa, nếu để tôi phát hiện nó gầy đi tám lạng, nửa cân, nhất định tôi sẽ

lật tung cái thiên đường cao sang đó của anh lên.” Tay chống nạnh, mặt

mũi bặm trợn, mama Anh Tư bắt đầu màn bảo vệ cún con.

Chu Minh không nén được cười, ngồi xuống xoa bộ lông bóng mượt của

chú cún một cách cưng chiều, “Biết rồi, tôi sẽ cho nó hưởng phúc mỗi

ngày, ngoài ba bữa chính ra, còn có thêm trà chiều và bữa đêm nữa, hài

lòng chưa?” Chu Minh đứng dậy, khuôn mặt nho nhã ánh lên nụ cười nham

hiểm, “Mama cún con, nếu tôi nuôi nó béo mập lên, liệu có gì thưởng

không?”

Khuôn mặt tuấn tú trước mặt trắng nhức cả mắt, đẹp đến nỗi khiến

người khác cũng cảm thấy bất an. Tạ Anh Tư quay đầu đi, trước khi hùng

hổ lao khỏi bệnh viện thú nuôi, ném lại một câu, “Cứ nuôi cho nó béo đi

rồi tính tiếp.” Thực ra từ tám trăm năm trước, tôi đã cầu xin ông trời

ban cho anh một mụ vợ phù thủy, có thể hầu hạ anh đến “ch