
phái nữ.
Lệ Na đứng ở góc xa mê mẩn ngắm anh đầy ngưỡng mộ. Nhác thấy
anh dừng tập, bước xuống cầm khăn lên lau trán, Na vội chạy lại chìa ra chai nước
vẫn cầm trên tay.
“Nước của anh đây ạ.”
Uy tảng lờ như không thấy gì, anh bước qua cô và với lấy
chai nước trên hàng giá để đồ uống.
Những ngày qua Lệ Na không ngừng theo Vĩnh Uy đến những nơi
anh thường lui tới. Từ quán ăn trưa, thư viện đến bể bơi, sân bóng rổ… Cô chỉ
thiếu điều xông vào tận nhà anh ta.
Nước của bể bơi mát lạnh, đôi cánh tay Uy sải dài đập tung
dòng nước xanh leo lẻo, thân hình chuyển động linh hoạt như một sinh vật dưới
nước.
Bước lên bậc đá của thành bể bơi, anh đưa tay vuốt ngược mái
tóc để những giọt nước li ti khỏi ròng xuống mắt.
Lệ Na chạy lại, bằng hai tay chiếc khăn bông được gấp phẳng
phiu. Một mùi hương nam tính dễ chịu đến mê mẩn thoảng qua khi anh lách qua người
cô.
Quán cà phê yên tĩnh. Vĩnh Uy ngồi chỗ quen thuộc bên cạnh tấm
kính trông ra con đường với những hàng cây vàng rực nhuộm màu chạng vạng, mùa
này những tán lá me vốn đã mảnh dẻ nay thêm đôi phần mỏng manh cứ đu đưa dịu
dàng theo cơn gió. Dòng người xô bồ qua lại nhưng trong quán vẫn là tiếng nhạc
nhẹ du dương trong không gian trầm lắng.
Anh đã gọi café thường dùng và bắt đầu nghiền ngẫm cuốn sách
chuyên ngành về kinh tế.
“Cappuccino không Robusta của anh đây ạ!” Lệ Na đặt tách
café trước mặt anh, môi nở nụ cười thích thú, bộ váy của nhân viên quán trông
thật lạ lẫm trên người cô.
Vĩnh Uy thở dài chán nản, đến nơi yên bình cuối cùng của anh
mà cô ta cũng đến quấy rầy. Sự có mặt của cô ta như đám mây mù làm u ám tâm trạng.
Anh gấp lại cuốn sách. “Cô nhất định không để cho tôi yên? Tôi đã nói rõ rồi, sẽ
không bao giờ thích cô. Làm ơn!”
Lệ Na nghiêng đầu, nhoẻn cười đề nghị hết sức tự nhiên: “Vậy
thì anh cứ thử thích xem! Em cái gì cũng tuyệt nè; xinh xắn, đáng yêu, hiểu
chuyện, giỏi…”<>
Cô nàng cứ tuôn hàng tràng tự tán dương mình một cách trơ trẽn
khiến anh phải cau mày bực bội phát gắt lên:
“Thôi ngay!!!”
Na giật mình nín bặt, mặt xịu xuống cắn môi nén tiếng nấc tủi
thân: “Anh làm gì mà dữ vậy. Hức… làm sao mà bắt mình ngừng thích anh được… người
ta chỉ nói lời thật lòng mà cứ… Hic Na ngốc ai bảo mày mới gặp gỡ đã thích người
ta làm chi.”<>
Vĩnh Uy lặng thinh thôi không dám nạt gì thêm nữa, sợ rằng
cô ta tỉ tê đến tận đêm mất, đành trầm ngâm nhấp ngụm café đặc, giọng nói nhỏ
nhẹ dễ nghe của Lệ Na nhỏ dần, không gian lại ngập chìm trong sự bình lặng đầy
hư vô.
***
Từng đường kiếm loang loáng, xoèn xoẹt như những lằn chớp va
nhau tạo nên âm vang rúng động chan chát. Hai thân hình mặc đồ bảo hộ trắng
liên tiếp thi triển các phương thức đâm, tỉa hiểm hóc. Dường như có một người yếu
thế hơn khi luôn bị dồn lui bước chân và chỉ có thể đưa kiếm đỡ những cú chém
nhanh lẹ, dứt khoát và cực chuẩn xác từ người kia.
Không khí căng thẳng tựa một trận đấu kiếm thực thụ, chỉ còn
rõ hình thái trắng nhờ quấn nhau vờn quanh thảm đấu và tiếng leng keng cùng tiếng
thở dốc. Cho đến khi người yếu thế lộ sơ hở bên cánh sườn; người kia lập tức
chĩa mũi kiếm về phía ấy, thoăn thoắt và đầy biến ảo khiến đối thủ gần như tê cứng
thì… bất ngờ anh chàng này chỉ lách qua khe hẹp giữa sườn và đường kiếm chặn của
người kia, xỉa tung vũ khí của anh ta rơi xuống sàn, rồi vụt xuyên về hướng góc
phòng nơi cô gái đang đứng trố mắt nhìn.
Lệ Na kinh hoàng khi nhận thức được mũi nhọn sáng lóe đầy hiểm
ác đang lao thẳng về phía mình. Cô hét toáng lên sợ hãi, mắt nhắm nghiền lại
buông rơi tấm bảng tỷ số. Tiếng gió rít qua làm lay động sợi tóc mai khi anh sượt
đường kiếm sát má cô, cắm phập thanh kiếm vào vách gỗ nơi Lệ Na đứng dựa nãy giờ.
Vĩnh Uy áp sát tạo một thế kiềm tỏa với cô nàng đang nhăn
nhúm mặt mày, chân tay lẩy bẩy muốn sụm xuống này. Anh tháo bỏ mặt nạ bảo hiểm,
lộ ra nét mặt đắc ý khi trông bộ dạng cô bị anh dọa cho đứng tim.
“Sao? Còn muốn lẽo đẽo theo tôi nữa hay không?” Vĩnh Uy hỏi,
anh nâng nhẹ cằm cô lên để nắng xuyên qua ô kính phòng tập trải đều vẻ rạng rỡ
lên khuôn mặt vốn đã ửng hồng của cô.
Trong khoảnh khắc, làn tóc ướt mồ hôi của anh rỏ vài giọt
long tong tan cùng hơi thở nóng hổi hòa vào với nhịp đập rộn ràng của cô khiến
Lệ Na chợt ngây người bỏ quên cả nỗi sợ, he hé mắt nhìn lên. Cảm giác sâu, nóng
và lặng này khiến lòng cô chênh chao xúc cảm; càng thấu rõ rằng cô thực sự đã
yêu anh mất rồi…
Na trả lời câu hỏi của anh một cách rành mạch và đầy chân
thành: “Muốn. Em muốn đi cùng anh đến tận cuối con đường anh đi…”
Anh bạn Khương Nam nhún vai ra ý thôi tôi sẽ không
làm phiền hai người nữa, ở đây tôi chỉ là kẻ thừa thãi mà thôi. Khẽ huýt sáo
thú vị, anh chàng vác thanh kiếm lên vai rời khỏi phòng tập.<>
***
Con đường xuyên ngang các công trình công cộng xây dở, Vĩnh
Uy tản bộ dọc theo đường vành đai sân bóng rộng đang huyên náo bởi một trận cầu
ác liệt của mấy gã choai choai.
Anh rất thường xuyên đi khảo sát thực tế để nắm rõ tường tận
mọi địa hình, địa chất thuận lợi cũng như những khu dân cư có tiềm