
ng cầm. Anh không đàn theo bản nhạc có sẵn nào mà ngẫu hứng tự biên tự diễn,
để cảm xúc dẫn dắt.
Ánh nhìn đăm đắm hướng về nơi Na nằm bất động, mọi xúc cảm
yêu đương dồn tụ lại trong nỗi mong mỏi tha thiết.
Nhạc điệu cuồn cuộn, trộn lẫn cả tâm hồn và thể xác của anh
quay cuồng, lan tỏa trong không gian.
Cả thời khắc này cũng vần vũ, xoay đều cùng anh và cô trong
những âm vang miên man.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua bởi thời gian không thể không lắng
mình ngơi nghỉ, sau cùng bờ mi cong rung rung nhè nhẹ... khẽ khàng rời giấc
thiêm thiếp.
Vĩnh Uy mải say sưa nên không để ý đôi mắt Lệ Na đã mở lớn tự
lúc nào. Đến khi cô chớp chớp thật nhiều, môi mím lại vẻ khó chịu anh mới dừng
sững lại. Chăm chú nhìn cô như không tin nổi; thân hình bất động hóa đá, trái
tim ngừng đập trong khoảnh khắc, huyết quản như dừng chảy và hơi thở đương
nhiên cũng đóng băng.
Anh không sao tin nổi...
Và rồi thì nỗi sung sướng cũng vỡ òa. Vĩnh Uy lao đến bên
cô, ôm chầm lấy thân hình mảnh mai, siết chặt cô trong vòng tay yêu thương vô bờ.
Quá hạnh phúc và thêm cả sự bối rối nên anh không để ý Na có vẻ không thoải mái
muốn giãy ra khỏi anh.
“Tuyệt quá! Em tỉnh lại rồi.”
Na nhăn mày, nhăn trán khi anh hôn lên má cô rồi lùi người,
sợ hãi nép sát thành giường Vĩnh Uy mới nhận ra sự khác lạ. Anh lập tức gọi bác
sĩ.
Chẩn đoán cho biết Na đã thức tỉnh một số chức năng hoạt động
cơ thể nhưng hệ thần kinh trí não vẫn phần nào ngủ yên nên dẫn đến tình trạng mất
trí nhớ và rối loạn ý thức tạm thời, nếu kiên trì điều trị phục hồi chức năng
hay tác động tâm lý tốt sẽ dần dần trở lại trạng thái bình thường.
Mọi người vô cùng mừng rỡ, họ tạ ơn các đấng linh thiêng đã
thấu lời khẩn cầu của họ.
Có điều là, Lệ Na chỉ khó chịu duy nhất với Vĩnh Uy, cô sợ
hãi và tránh né anh. Bác sĩ nói có thể rằng sâu trong tâm thức của cô, Lệ Na muốn
gạt bỏ anh ra khỏi nghĩ suy của mình, muốn tâm tưởng không có sự hiện hữu và tồn
tại của anh... thế nên giờ đây ý thức và cảm giác tự động phản ứng lại.
Nhìn ánh mắt ghét bỏ của Na khi chạm đến anh, Vĩnh Uy tưởng
lồng ngực mình đang nát vụn ra, cảm giác đứng nhìn cô mà không thể lại gần đau
như ngàn vạn mũi kim đâm đến tứa máu.
Vĩnh Uy muốn nắm rõ tường tận mọi tình tiết nhỏ lẻ ngày hôm
đó để có thể làm sáng tỏ mọi uẩn tình. Khẳng định lại nghi vấn của mình.
Anh từ tốn đặt những câu hỏi đầu tiên với bà vú già, đã làm ở
nhà họ Cao mấy chục năm trời: “Cái ngày mẹ tôi qua đời. Có những ai đến...
chính xác thì trong ngày hôm đó những ai bước vào phòng bà ấy?”
“Tôi và con Sen thì vẫn thay nhau vào xem bà chủ thế nào.
Chiều hôm ấy chỉ có cô Lệ Na đem thuốc sắc cho bà uống rồi cô ấy về lúc nào chúng
tôi cũng không rõ. Sau ấy lúc muộn có cô Kiều Diễm ghé qua... khi tôi bước vào
thì không có ai cả, còn bà thì đã...”
Vậy là suy đoán của anh đã chính xác. Nỗi đau quá đầy, ứ
tràn thành cơn bùng nổ, giận dữ. Quả thực mẹ anh đã phải chết oan sao...
Bà vú già sợ sệt khi nhìn biểu hiện của Vĩnh Uy, khuôn mặt
anh sắt lại, thân thể cứng ngắc, gân xanh nổi phập phồng trên dòng máu đang cuồn
cuộn dữ dội. Anh quát: “Cô ta làm gì trong đó mấy người có biết không? Hả? Tôi
hỏi các người làm gì giờ ấy mà không vào với mẹ tôi?”
“Xin lỗi cậu… lúc ấy ông chủ lên cơn khó thở, chúng tôi lo
quýnh cả lên...”
Anh dần bình tĩnh lại, nỗi uất giận cũng lắng dịu từ từ. Hận.
Một chữ hận liệu có bao trọn được toàn bộ những lụy khổ, sầu thảm đến nát tan
cõi lòng này. Hận ai? Hận người, hận đời hay hận mình. Chỉ biết trách sợi dây
oan nghiệt của số mệnh cứ ngoắt ngoéo gỡ mãi không xuôi.
***
Hai dáng người dong dỏng cao đứng đối diện nhau cách một khoảng
rộng u ám. Không gian bao la ngút tầm mắt lúc này có gió nhè nhẹ rì rào vậy mà
vẫn cảm nhận mồn một sự ngột ngạt đến đáng sợ. Không khí nặng nề cô đặc không lối
thoát. Bầu trời trên cao trong veo không một gợn mây.
Vĩnh Uy lướt mắt nhìn bảng lảng không chú tâm vào bất cứ gì
cụ thể. Thực sự anh không đủ can đảm nhìn trực diện người đàn bà khiến anh ghê
tởm này. Nhưng anh phải làm cho xong điều cuối cùng mình phải làm. Uy đã nghĩ rất
nhiều, rất lung, rằng anh phải làm sao để khiến cô ta cũng phải hứng chịu cái nỗi
đau khổ tột cùng mà anh đã phải chịu đựng. Làm sao để khiến cô ta sống dở chết
dở, để rửa sạch cái chết oan uổng của mẹ...
Nhưng rồi tất cả mọi ý nghĩ hay hành động tàn độc, cay nghiệt
nhất đều trở nên vô nghĩa khi mà giờ đây mẹ anh không thể sống lại được nữa. Điều
quan trọng nhất đối với anh bây giờ chính là tìm được sự thanh thản cho tâm hồn
bên những người thân yêu còn lại. Anh không muốn mình cũng trở nên tội lỗi.
Kiều Diễm với thân hình khẳng khiu được che chắn bởi lớp vải
thùng thình đang phần phật vì gió, mái tóc xõa bồng bềnh bay bay chấp chới. Cô
ta hiểu cảm giác của Vĩnh Uy dành cho mình lúc này, không còn lạnh lùng, không
còn tức tối hay căm giận nữa mà hoàn toàn trở nên vô cảm. Như thể cô ta là một
vật thể vô hình không hề tồn tại. Diễm ghét điều đó, thà anh rủa xả mắng nhiếc
hay tỏ ra hờ hững chán ghét cô ta còn thấy dễ c