XtGem Forum catalog
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210831

Bình chọn: 9.5.00/10/1083 lượt.

i bà, dù sao lúc đầu chính là bà nói chuyện này liên quan đến Tạ Thiên Ngưng.

"Ôn Minh, hôm nay ông uống lộn thuốc à, sao vừa về nhà đã nổi giận với tôi?"

"Được rồi, tôi không cãi nhau với bà. Thiếu Hoa, hôm nay muốn cứu Ôn thị nhất định phải tìm được Thiên Ngưng, chúng ta chia nhau tìm, nhất định phải tìm được Thiên Ngưng, chỉ cần Thiên Ngưng nguyện ý ra mặt, đi tìm chủ tịch ngân hàng Thiên Tường cầu cạnh, có lẽ chúng ta còn có một con đường sống." Ôn Minh không muốn cãi nhau với Lâm Thục Phân, chỉ muốn giải quyết chuyện này thật nhanh.

"Ba, lần trước Tạ Minh San trộm đồng hồ đeo tay, con đã đổi oan cho Thiên Ngưng, sợ rằng. . . . . ." Ôn Thiếu Hoa rất xấu hổ, căn bản là không có mặt mũi đi tìm Tạ Thiên Ngưng.

Thì ra tất cả bi kịch này đều là hậu quả do hắn phụ Tạ Thiên Ngưng mà ra, chỉ là lúc hắn biết đã quá muộn, nếu như hắn sớm biết có thể như vậy, ban đầu nói gì cũng sẽ không cưới Tạ Minh San.

Đáng tiếc, lúc biết thì đã muộn.

"Con ——" Ôn Minh giận đến muốn mắng người, nhưng nghĩ lại, vẫn thôi, "Thôi thôi, việc đã đến nước này, chửi cũng vô dụng. Thiên Ngưng không phải là người hẹp hòi, ta tin chỉ cần lựa lời xin lỗi nó sẽ ổn cả thôi. Đi, lập tức dùng hết mọi biện pháp tìm Thiên Ngưng."

"Con biết rồi, con nhất định sẽ tìm được cô ấy." Ôn Thiếu Hoa không nói thêm lời, nhanh chóng đi ra cửa, lập tức đi tìm Tạ Thiên Ngưng.

Ôn Minh cũng không nhàn rỗi, chuẩn bị ra ngoài tìm, nhưng vừa mới cất bước, liền bị Lâm Thục Phân kéo lại, mặt còn không vui chất vấn: "Đây rốt cuộc là chuyện gì, tại sao phải tìm Tạ Thiên Ngưng?"

"Ngân hàng Thiên Tường dừng cấp vốn cho tập đoàn Ôn thị, nguyên nhân chính là bởi vì Thiên Ngưng, bây giờ bà biết rồi chứ, hừ." Ôn Minh hừ lạnh một tiếng, hất tay bà ra, đi ra khỏi cửa.

"Này, điều này sao có thể?"

Lâm Thục Phân đến bây giờ vẫn không thể tiếp nhận sự thật này, cho tới nay bà đều có chút xem thường Tạ Thiên Ngưng, nhưng thật không nghĩ tới, sau lưng cô ta lại có cả ngân hàng Thiên Tường chống lưng.

Bà sai làm rồi, sai lầm rồi.

Tạ Thiên Ngưng hiện tại chỉ muốn cùng Phong Khải Trạch ngày qua ngày vui vẻ hạnh phúc, còn lại tất cả đều không muốn trông nom, cũng sẽ không đi trông nom, nhất là chuyện nhà Ôn gia, sớm bị cô bỏ quên đến chín tầng mây rồi, lúc này cô đang ngồi ở đài phun nước lớn trước sân xem đàn cá, thỉnh thoảng còn đưa tay đùa nghịch với bọn chúng, chơi một mình nhưng vẫn cảm thấy thú vị.

Cô đã xác định con khỉ nhỏ là người trong lòng mình, cho nên hiện tại trong thế giới của cô, trừ con khỉ nhỏ, còn lại tất cả đều không quan trọng.

Hôm nay, trời trong nắng ấm, bầu trời trong xanh không có bóng mây, khí trời tốt tự nhiên tâm tình cũng tốt.

Phong Khải Trạch sáng sớm đã nói có chuyện muốn đi ra ngoài một chút, cô nghĩ chắc anh đến trụ sở bí mật làm việc, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, tự mình tìm cách giải khuây.

"Cá nhỏ cá nhỏ, đừng chạy đừng chạy, nhanh đến đây, hắc hắc!" (oe)

"Nhanh đến đây, chị có đồ ăn ngon cho các em."

Lời nói trẻ con như vậy, lại phát ra từ trong miệng một người phụ nữ thành thục đã hai mươi tám tuổi, thật đúng là làm cho người ta có chút không tin. (Vyyen: da gà, tóc gáy của tôi……….ôi ôi ôi)

Thật ra thì một người đang có tâm tình tốt, bất kể là bao nhiêu tuổi, thỉnh thoảng cũng sẽ bộc lộ một ít sự ngây thơ hồn nhiên ra ngoài.

Phong Khải Trạch trong tay đang cầm một bó hoa hồng to, từng bước từng bước đi tới, đứng ở sau lưng cô, không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, nghe cô nói những lời đáng yêu kia, cuối cùng không nhịn được bật cười.

Cũng chỉ có cô mới có thể nói chuyện cùng cá như vậy, cái gì mà chị có đồ ăn ngon, cô cho rằng mình đang dỗ đứa bé sao? Thật buồn cười.

Tạ Thiên Ngưng đột nhiên nghe được tiếng cười, cảm thấy rất kỳ quái, liền xoay người lại, trước mắt lập tức bị một bó hoa hồng lớn hấp dẫn, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Cô sống hai mươi tám năm, đầy là lần đầu tiên có người đàn ông cầm hoa hồng đứng ở trước mặt cô, loại chuyện lãng mạn này, khiến trái tim cô rất kích động.

Cô không phải đang nằm mơ chứ?

"Hoa hồng đẹp quá, không phải em đang nằm mơ chứ?"

Phong Khải Trạch dịu dàng cười một tiếng, một cái tay cầm hoa hồng, một cái tay cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo, đựng trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, sau đó một chân quỳ xuống, đem hoa hồng cùng chiếc nhẫn kim cương đưa lên, thâm tình nói: "Thiên Ngưng, gả cho anh được không?"

"A ——"

Cô cực kỳ kinh ngạc, chuyện đến quá nhanh, một phút trôi qua cô vẫn không thể phản ứng kịp.

Anh đang cầu hôn cô sao?

Hình như là.

Anh không thấy cô gật đầu đồng ý, chỉ ngây người kinh ngạc nhìn, liền dịu dàng nhắc lại lần nữa, "Thiên Ngưng, gả cho anh đi, để cho anh bảo vệ em cả đời này, cho em hạnh phúc."

Tạ Thiên Ngưng cả người phát run, sau đó giơ tay véo má mình một cái, cảm giác đau liền truyền đến, liền lẩm bẩm: "Đau quá, đây không phải đang nằm mơ."

Phong Khải Trạch vẫn quỳ gối như cũ, hoa hồng cùng chiếc nhẫn cũng đang đưa lên, nhưng thấy biểu hiện tức cười của cô, anh hắn nhịn cười không được, nhắc nhở cô, "Đây không phải là nằm mơ, tất cả trước