
riệu, tôi sẽ có cách để làm cho Hoa Vũ cải tử hoàn sinh.”
Anh vẫn cười nham hiểm như thế, chậm rãi nói: “300 triệu? Cô cũng không đáng nhiều như thế.”
“300 triệu là tôi cùng Hoa Vũ, Hoa Vũ tuy trở nên như ngày hôm nay,
nhưng thuyền rách cũng có 3 cân đinh, huống hồ trước đây ngành bảo hiểm
rất hưng thịnh. Chúng tôi chỉ là không đủ vốn quay vòng, những công ty
nhỏ thực ra đều vẫn có thực lực.”
Anh vẫn cười: “Bỏ ra 300
triệu để mua một người phụ nữ và một con thuyền rách, đây không phải là
tác phong của tôi. Cô Phó, cảm ơn cô, cô vẫn nên tìm người mua khác đi.”
“Anh Dịch!’
Anh đưa cổ tay lên: “Cô Phó, hết 5 phút rồi.” Nói xong đi thẳng qua người cô về hướng Chúc Giai Giai.
“Anh Dịch!” Cô nghiến nghiến răng, “Nếu anh từ chối tôi, anh nhất định
sẽ hối hận. Thứ Giản Tử Tuấn muốn là Hoa Vũ, tôi không chấp nhận bán cho anh ta, cho nên mới đến tìm anh. Trong lòng anh biết rõ, sau này Giản
Tử Tuấn chắc chắn sẽ là đối thủ lớn nhất của anh. Bây giờ nếu anh không
đề phòng trước, sớm muộn có một ngày Đông Cù cũng sẽ giống như Hoa Vũ!”
Dịch Chí Duy quay người lại, mỉm cười nhìn cô: “Cô Phó, cô có miệng
lưỡi sắc bén có thể khiến người khác động lòng. Nhà họ Giản mất đi cô
con dâu như cô thật là không thông minh.”
Anh dừng lại một lát. Mắt Phó Thánh Hâm mở thật to nhìn anh, trái tim cũng nhảy lên đến tận
mắt, anh là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của cô, không phải sao? Anh nói: “Chủ nhật tuần này tôi định đi New York giải quyết chút việc riêng, cô Phó, gặp nhau ở New York.”
Lúc lâu cô mới thở lại được, đèn treo trên trần nhà sáng đến mức chói
mắt, chói mắt đến mức khiến cô cảm thấy chóng mặt. Cô không dám tin, cô
đã thành công? Không! Chỉ thành công một nửa, cô biết, có một cuộc chiến vô cùng gian khổ đang đợi bản thân mình ở New York.
Cô không có đường lùi, cô nhất định phải thắng.
Về đến nhà liền lật tung tủ đồ tìm hộ chiếu. Trong nhà nhiều người,
chắc chắn sẽ có người lắm chuyện, mẹ kế của cô phừng phừng tức giận đi
đến: “Đại tiểu thư, bây giờ cô muốn đi đâu thế?”
Phó Thánh Hâm
xưa nay không nói nhiều với bà ta, chỉ lo mở ngăn kéo tủ đầu giường tìm: “Tôi đi Mỹ gặp một khách hàng nói chuyện.”
“Đi Mỹ gặp khách
hàng? Bây giờ công ty sắp phá sản rồi, còn gặp khách hàng gì chứ?” Ánh
mắt mẹ kế nhìn vào tay cô, hộ chiếu và visa đều đã tìm thấy, cô thu xếp
từng đồ mỹ phẩm, trang sức, quần áo. Sau khi cha qua đời, cô liền không
mặc quần áo rực rỡ nữa, nhưng lần này không giống thế. Cô đành phải nhẫn tâm, lấy hết mấy bộ quần áo đẹp trong tủ quần áo ra.
Mẹ kế hoài nghi: “Cô đi ra nước ngoài, không quay lại nữa có đúng không?”
Cô không đáp, xếp từng thứ đồ trang sức vào. Mẹ kế liền gào lên: “Được! Được! Thi thể của cha cô còn chưa lạnh, cô đã muốn vứt bỏ cô nhi quả
phụ chúng tôi ở lại rồi cao chạy xa bay? Cha cô không cồng bằng, không
công bằng rất tốt! Để lại hết cổ phần cho cô, cô lại phủi tay bỏ đi! Cô
đi cũng được, cô để lại cổ phiếu!”
Cô “tạch” một tiếng đóng hộp lại, nhàn nhạt hỏi vặn lại:” “Để cổ phiếu lại? Bà không biết giá thị
trường bên ngoài sao? Mấy cái cổ phiếu đó còn đáng gì chứ?”
Bà
Phó nhìn cô trừng trừng: “Cô đừng cho rằng tôi không hiểu! Tuy công ty
sắp phá sản, nhưng cổ phiếu không hề là tờ giấy bỏ. Sớm đã có người ra
giá, chỉ là cô không chấp nhận bán. Cô mưu đồ gian xảo tôi biết, cô là
sợ chúng tôi phân chia phần của cô, cùng với Giản Tử Tuấn mưu đồ ép
đường đi của mẹ con chúng tôi, dễ dàng chiếm lấy cái nhà này!” Vừa nói,
vừa hét lên: “Đáng thương cha cô chỉ có Thánh Hiền một thằng con trai,
tuổi còn nhỏ đã mất cha, một chút tiền để sống cũng bị người khác tính
toán…….” Liền khóc lớn lên: “Thánh Hiền à……..đứa con mệnh khổ của
tôi…….mệnh của hai mẹ con mình sao lại khổ vậy chứ…..mẹ con không có tài cán…..” 16 Tháng 3
Bà ta khóc vừa khóc, Thánh Khi, Thánh Hi đều đi vào, hai chị em liền khuyên: “Mẹ, đừng khóc.” Thánh Khi nói: “Chị cả ra nước
ngoài có việc, sao lại không về chứ?” Thánh Hi cũng nói: “Chị cả xưa nay có tình có nghĩa, sao có thể làm việc như thế? Máu mủ ruột thịt, sao mẹ vẫn không yên tâm hả?”
Bà Phó hứ một tiếng: “Mấy đứa hiểu cái
quái gì chứ! Nếu không phải là mẹ nói hộ cho mấy đứa, bây giờ chút ít
này mấy đứa cũng không có! Cái gì mà máu mủ ruột thịt, cha các con bị ma quỷ mê hoặc, chỉ nhận cô ta một người họ Phó. Coi mấy mẹ con chúng ta
là gì chứ? Ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng!”
Thánh Khi nói: “Mẹ! Mẹ thật là hồ đồ.” Gượng cười với Thánh Hâm: “Chị
cả, chị đừng chấp mẹ. Sau khi cha xảy ra chuyện, bà cũng đã đau lòng đến mức hồ đồ rồi.” Thánh Hi nâng bà Phó dậy: “Mẹ, chúng ta về phòng nghỉ
ngơi.” Hai chị em vừa dỗ vừa khuyên, đưa bà Phó đi. Thánh Hâm cũng đã
quá mệt mỏi với sự gây chuyện này, bất lực ngồi trên giường nhìn vali
hành lý. Thánh Khi lại đi vào, cũng đờ đẫn nhìn hành lý của cô.
Cô gọi một tiếng: “Thánh Khi.”
Thánh Khi ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Chị cả, chị sẽ không thật sự bỏ lại tụi em không quản chứ, đúng không?”
Cô cay cay mũi, Thánh Khi chầm chậm đi lại, ngồi xuống trước giườ