Old school Swatch Watches
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323871

Bình chọn: 8.5.00/10/387 lượt.

hổ phách

cũng thêm nhiều sức sống. Cô nhìn anh, cảm thấy đã có thể yên tâm trong lòng.

Cái ngày định mệnh khi phải đứng chênh vênh bên bờ vực

của sự sống và cái chết đó như một giấc chiêm bao đã trôi về dĩ vãng xa xôi,

một cơn ác mộng mà cô hi vọng suốt quãng đời còn lại không phải nếm trải thêm

một lần nào nữa.

Tiêu Dĩnh đi chầm chậm đến bên giường, đứng che mất

một khoảng sáng bên ngoài cửa sổ, phủ bóng râm mờ ảo lên khuôn mặt Trần Diệu.

Anh ngước mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Tiểu Dĩnh, gần đây em không vui à?”.

“Đâu có!”. Kì thực lúc này, cô thấy hoang mang tột độ

khi nhận ra Trần Diệu và Diệp Hạo Ninh về mặt này vô cùng giống nhau, cả hai

đều cực kì nhạy bén, có thể nhìn thấu cả tâm can cô.

Có lẽ đúng như Diệp Hạo Ninh nói, vẻ mặt cô không che

giấu được điều gì.

Thấy cô không thừa nhận, Trần Diệu không chịu dễ dàng

bỏ qua, lại hỏi: “Diệp Hạo Ninh có đến không?”.

Tiêu Dĩnh trả lời thật thà: “Không”.

Trần Diệu chau mày: “Em bị thương mà anh ta không đến

chăm sóc à?”.

“Ồ, không phải, anh ấy bận, đợt trước chẳng phải đã

gọi người đến chăm sóc đó sao?”. Đúng là càng nói càng chẳng ra làm sao, cô mím

môi, dứt khoát không nói gì nữa, chỉ nhìn vào tia sáng lúc mờ lúc tỏ trong đáy

mắt của Trần Diệu.

Phòng bệnh trở nên tĩnh lặng, đối diện với ánh mắt sắc

bén của Trần Diệu đang nhìn chăm chăm vào mình, Tiêu Dĩnh cảm thấy không thoải

mái, liền nói: “Em về đây!”.

“Được”. Anh khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt có chút mỏi

mệt.

Khi cô ra đến cửa, anh đột ngột nói: “Đừng cảm thấy áy

náy gì cả. Nếu đổi lại là người khác, lúc đó anh cũng sẽ làm vậy thôi”.

Cô dừng lại, không quay đầu, ngón tay đặt trên tay nắm

cửa khẽ run rẩy.

“Vết thương của anh sắp lành rồi, anh không muốn vì

chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của em, em hiểu không?”.

“Vâng”. Đứng quay lưng lại nên cô không biết biểu cảm

của anh lúc này thế nào, chỉ thấy trong lòng rất đau khổ, khó khăn lắm mới thốt

nên lời: “Anh yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi”.

Song thực tế lại chẳng tốt đẹp chút nào.

Hứa Nhất Tâm đã phẫn uất nói với Tiêu Dĩnh: “Đúng là

tự mua dây buộc mình!”. Đúng vậy, tin nhắn là cô tự tay gửi đi, giờ mới truy

cứu xem lúc đó có phải vì nhất thời hồ đồ, bức xúc không thì cũng chẳng có ý

nghĩa gì nữa rồi.

Ngày tháng đợi chờ dường như trở nên dài đằng đẵng, âm

thầm dằn vặt, giày vò cô từng phút từng giây.

Thế nhưng Tiêu Dĩnh có lúc vô cùng hoang mang, hoảng

hốt khi không biết mình thật sự đang chờ đợi điều gì. Là đơn ly dị? Hay là một

cơ hội khác?

Một tuần sau, Tiêu Dĩnh được luật sư thông báo phải về

thành phố C để ký vào đơn ly dị.

Thứ bảy, cô đáp máy bay về. Khi máy bay rời mặt đất,

phóng vút lên không trung, những hồi ức chưa quá xa chợt ùa về trong cô. Chạng

vạng tối đó, người ấy bất thình lình ngồi xuống cạnh cô. Ráng chiều đỏ như máu,

rực rỡ nơi chân trời, tia sáng màu vàng nhạt bên ngoài cửa sổ lờ mờ chiếu trên

gương mặt điển trai của anh, khóe môi anh khẽ nhếch lên, cười mà như không

cười, lặng lẽ chiêm ngưỡng vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô. Rồi anh đặt bàn tay

lành lạnh lên tay cô, chậm rãi dặn dò cô ngồi yên vì máy bay sắp cất cánh.

Khoảnh khắc đó, tâm tư cô khẽ xao động, chẳng thể nào

đè nén được.

Những ngày tháng có Diệp Hạo Ninh ở bên dường như luôn

luôn mới mẻ như thế, tuy anh thường cố ý trêu chọc cô nhưng lâu dần thành quen,

cô cũng chẳng tức giận nữa, thậm chí đôi lúc lại thấy vui vui.

Lúc đầu, Tiêu Dĩnh chỉ coi anh như chiếc phao cứu hộ,

không ngờ anh lại đem đến cho cô cả một khung trời mới mẻ, kết quả như vậy thật

chẳng thể nào lường trước được.

Nghĩ thế, khi vừa xuống máy bay, Tiêu Dĩnh liền thay

đổi chủ ý, không vội đi tìm luật sư mà đi taxi thẳng về nhà.

Về đến dưới nhà, cô mới sực nhớ ra mình không còn chìa

khóa nữa, nhìn đồng hồ, có lẽ giờ này Diệp Hạo Ninh vẫn đang say sưa bên bàn

nhậu.

Tiêu Dĩnh đang rầu rĩ thì đột nhiên cửa thang máy mở

ra, mắt cô sáng rực.

Trông thấy cô, dì giúp việc theo giờ cũng mở to mắt:

“A, Tiểu Dĩnh, con về rồi à!”.

Tiêu Dĩnh mỉm cười, nói nhanh: “Dì, có thể mở cửa cho

con không? Con quên mang theo chìa khóa rồi”.

“Tiểu Diệp ở nhà mà”. Thấy cô có vẻ hoài nghi, dì

Hoàng lại nói: “Vừa bị bệnh đó, ở nhà dưỡng bệnh ba, bốn hôm rồi. Sao thế, con

không biết à?”.

Giọng cô chùng xuống: “Sao thế ạ?”.

“Vẫn còn hơi sốt đấy, nguyên nhân cụ thể thì cậu ta

không nói mà dì cũng chẳng hỏi. Hồi đầu, dì bị dọa cho chết khiếp, lúc đó cậu

ta đi công tác về, vừa mở cửa bước vào đã như đứng không vững nữa, mặt mày

trắng bệch, cuối cùng dì phải đỡ cậu ta vào phòng nghỉ”.

Tiêu Dĩnh vội vã tiến về phía trước, hỏi: “Sau đó thì

sao, có gọi bác sĩ không? Bác sĩ nói thế nào ạ?”.

“Lúc nào mà cậu ấy chẳng nói là chỉ mệt qua loa thôi,

ngủ một chút là không sao. Dì thấy sáng sớm hôm sau, cậu ấy còn đi làm nữa, cứ

tưởng chẳng sao, nào ngờ chưa được vài ngày thì bắt đầu cảm sốt, giờ thì làm

việc tại nhà rồi. Thư ký hàng ngày đi đi về về mấy lần để đưa chứng từ”.

“Cảm ơn dì”. Tiêu Dĩnh lập tức quay người đi vào thang

máy, trước khi thang má