
ợt mình, nhưng Tiểu Dĩnh vẫn nói: “Không còn
việc gì nữa chứ?”.
Diệp Hạo Ninh ngừng một lát, giọng nói vẫn rất từ tốn:
“Phải kiểm tra những gì?”
“… Nhiều lắm”. Cô rũ đầu xuống nhìn tờ giấy trên tay,
mười mấy mục được liệt kê ra trong đó, nhìn hoa cả mắt, bụng càng lúc càng đói,
cô rên rỉ: “Một đống hỗn độn”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khúc khích, hỏi
tiếp: “Đã lấy máu chưa?”,
“Rồi” Cô bất giác tự hỏi, hình như hôm nay tên này tâm
trạng rất tốt thì phải? Vì trước đây, mỗi buổi sáng thức dậy, tính khí của anh
ta lúc nào cũng rất tệ, cô luôn cho rằng đó gọi là “sự nổi giận khi thức dậy”
mà người ta thường nói. Nhưng hôm nay thì khác hoàn toàn, lại còn quan tâm đến
những việc lặt vặt này nữa chứ.
Nhưng thật là không đúng lúc, tâm trạng của cô bây giờ
tệ hại đến cực điểm, vừa đói lại còn phải lấy máu, triệu chứng lượng đường
trong máu thấp bắt đầu hiện ra. Do định là cố làm xong những hạng mục xét
nghiệm này mới đi ăn sáng ở nhà ăn, vì vậy mà cái thời khắc này thật là khó
khăn để vượt qua.
Ngay cả việc nhẫn nại thêm một chút hay nói thêm một
câu dường như cũng là chuyện tiêu hao sức lực, thế nhưng Diệp Hạo Ninh có lẽ
như không muốn dễ dàng buông tha cho cô.
Giọng nói mang sức hút của nam châm lại một lần nữa
vang lên: “Áo sơ mi màu xám thì phải mang cavat màu gì mới đẹp?”
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nói một cách cứng ngắc:
“Tùy anh” sau đó liền cúp máy.
Cái tên này nhất định là cảm thấy quá nhàm chán thì
phải, vì trong chuyện phối hợp trang phục cô mãi mãi không thuộc đẳng cấp của
anh. Trước giờ cô chưa từng thấy ai có con mắt chọn quần áo tuyệt vời hơn anh,
bất kể là nam hay nữ. Trước đây không có, bây giờ cũng vậy. Vì vậy, khi tin
nhắn của diệp hạo ninh gửi đến, cô càng khẳng định suy đoán của mình.
Anh nói: “Em dám cúp ngang điện thoại hả”
Điện thoại cúp thì cũng đã cúp rồi, còn có thể làm gì
được chứ?, Có thể thấy anh ta đang rất rãnh, lại còn có tâm trạng nhắn tin từng
chữ một để trách móc cô nữa chứ. Cô đói bụng đến phát điên lên được, xem xong
tin nhắn cũng chẳng buồn trả lời lại. Ai ngờ chẳng lâu sau chuông điện thoại
lại vang lên.
Tiếu Dĩnh cài nhạc chuông rất trẻ con, đó là giọng của
một đứa trẻ hát bài “Hai con hổ” lại còn bị lạc điệu nữa, thật ra, đó là giọng
hát của cháu gái cô thu âm hồi Tết, cô nhất thời hứng lên cài làm nhạc chuông
điện thoại.
Đột nhiên cùng một lúc những người bạn đồng nghiệp của
cô quay đầu sang nhìn cô, trong đó còn có một vài người lạ một mình đến khám
sức khỏe, ánh mắt họ nhìn cô giống như đèn tụ quang vậy. Cô hơi lúng túng, vội
vàng nhấn nút nhận cuộc gọi, cúi đầu nói: “anh làm cái gì vậy?”
Diệp Hạo Ninh cười nhẹ: “À, anh tưởng là em ngất đi
rồi chứ!”
“Vô duyên”. Cô như sắp khùng lên, vừa nghe thấy tiếng
cô y tá gọi ở ngay cửa: “số 11” cô vội vàng giơ tay lên “Có ạ” rồi đứng dậy
bước vào trong.
Diệp Hạo Ninh hiển nhiên cũng nghe thấy, trước khi cô
một lần nữa vội cúp máy anh mới nói: “Trưa nay cùng ăn cơm nhé”
Kết quả là đợi đến sau khi hoàn tất các xét nghiệm,
Tiếu Dĩnh đi ra ngoài, liền trông thấy một dáng hình mảnh khảnh đứng trước cửa
bệnh viện. Cũng không rõ sự thần thông quảng đại của Diệp Hạo Ninh Bởi vì cô
không hề nói cho anh biết cô đang ở bệnh viện nào.
Vài người đồng nghiệp đang đứng phía sau, dường như ý
thức được điều đó cô bước chậm lại, có người gọi rủ cô cùng đi ăn cơm, cô cười
cười và nói:” Đợi người rồi”
Đối phương cười hì hì, nói:”Bạn trai àh?”
Cô không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói:” Sao
cô biết?”
“ Thôi đi” Nữ đồng nghiệp làm ra vẻ khoa trương, như
thể vừa nhìn đã biết ngay .
“ Vừa rồi chẳng phải đang gọi điện thoại đó sao?” Nói
trước nhá, mình không nghe trộm đâu nhá, chỉ là vừa đúng lúc thôi”
Cô cũng cười:” Không phải bạn trai, mà là chồng mình”
Trông thấy đối phương lập tức ngây người ra, Tiếu Dĩnh
quả thật thấy buồn cười, dường như ở đây mọi người ai cũng đều nghĩ cô là người
chưa có chồng.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Diệp Hạo Ninh đang
đứng cạnh bồn hoa nói chuyện điện thoại, hai tay cô che trước trán bước đến, kỳ
thực không để tâm mấy đến việc nhẹ nhàng, ấy vậy mà anh cũng không nhân ra.
Đi đến đằng sau lưng mới nghe anh nói:”………….Không sao,
đợi tôi trở về sẽ sang chỗ cô lấy”. Vẫn là giọng nói tẻ nhạt ấy, nhưng không
hiểu vì sao Tiếu Dĩnh lại cảm thấy ngữ điệu lúc này của anh trở nên ấm áp vô
cùng.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, vừa qua 11g30, vừa nãy trong
nhà ăn của bệnh viện có ăn tạm bợ rồi bây giờ không cảm thấy đói nữa. Anh đang
chăm chú nói chuyện điện thoại với người ta như thế, thì cô lại quay trở lại
tòa nhà mát mẻ kia, đột nhiên đưa mắt ngó ra ngoài, nghĩ bụng, thật sư không sợ
nóng hay là vì quá chuyên tâm nên không cảm nhận được cảm giác nóng?
Chỉ là đầu óc chưa ngơi nghỉ, Diệp Hạo Ninh đã bỏ điện
thoại xuống rồi quay người sang, bất ngờ nhìn thấy cô đằng sau cánh cửa kính,
ánh mắt hai người đã gặp nhau. Anh hơi nhướng mày, dường như có chút ngạc
nhiên, nhưng đến khi cô đi lại gần thì anh chỉ hỏi:” Đi đâu ăn cơm?”
“ Không đói