
có lần
vô tình xảy ra tranh chấp, cái điệu bộ ngoan cố ấy vẫn thường khiến anh phải
phì cười.
Thế nhưng giờ đây, Diệp Hạo Ninh cười không nổi, chỉ
đột nhiên cảm thấy phiền muộn, đưa tay lên kéo chiếc cà vạt xám bạc xuống. Giơ
lên trước mặt nhìn, sắc mặt anh trầm xuống, mím chặt môi rồi tiện tay ném nó
xuống băng ghế sau. Sau đó, dụi tắt nửa điếu thuốc đang hút dở, ngang nhiên bỏ
đi.
Tiếu Dĩnh mấy ngày liên tiếp đều nghỉ ngơi không tốt,
tối nào cũng nằm mơ, nội dung rối tinh rối mù. Lúc thì mơ thấy chính mình chạy
như điên trong thế giới mông lung, trước mặt lúc nào cũng có một cái bóng,
không gần cũng không xa. Người đó chưa bao giờ quay đầu lại, nhưng cô thì lại
rất rõ ràng—-rõ ràng chỉ là trong cơn mơ, nhưng trong lòng biết rõ anh ta là
ai. Nhưng lại có lúc mơ thấy một gương mặt tuấn tú khác, lần này thì rõ ràng
mười mươi, ngay đến nụ cười đọng lại nơi cuối mắt của người ấy cũng hiện rõ
ngay trước mặt, gần đến mức đưa tay ra là có thể chạm đến.
Thế nhưng cô lại cảm thấy xa lạ, vẫn là nghĩ không ra
tên, cố tình không muốn nghĩ đến, cứ thế mơ hồ để sang một bên mà trong giấc
mộng cứ nhớ lại mãi , thế nên mỗi lần choàng tỉnh rồi lại thức suốt đêm, bởi
vậy mà càng thêm mỏi mệt.
Cuối cùng, vẫn là Hứa Nhất Tâm phân tích và rút ra kết
luận, cô nàng nói: “ Cậu quen Diệp Hạo Ninh được nửa năm thì cưới luôn, sau đó
chỉ sống với nhau được không đến hai năm, trong đó mất hết một nửa thời gian là
chiến tranh lạnh, đương nhiên không thân thiết bằng Trần Diệu rồi. Cũng còn
chưa tính, 20năm tình cảm nhá, cứ cho là hóa thành tro bụi thì cũng đều nhận
ra.”
Tiếu Dĩnh thật sự muốn phản bác, nhưng bọn họ là vợ
chồng cơ mà, không phải sao? Cho dù có hồ đồ đến mức nào, thì cũng không thể
nhiều lần không nhớ nổi tên của Diệp Hạo Ninh. Trạng thái này, tuy chỉ là cảnh
trong mơ, nhưng vẫn cảm thấy có cảm giác tội lỗi.
Hứa Nhất Tâm lại nói: “ Nếu không thì là chính cậu
không yêu chồng mình, nên trong tiềm thức đã gạt anh ấy ra bên ngoài ký ức.
Không phải là tớ nói cậu, Tiếu Dĩnh à, điều kiện cuộc sống cậu bây giờ, nếu đổi
lại là người khác biết tìm ở đâu ra? Họ Diệp đó có gì không tốt hả? Vừa đẹp
trai, vừa có tiền, vóc dáng cũng bảnh. Trước đây đối xử với cậu cũng không tệ.
Nhà cửa, xe cộ tất tần tật đều mua cho câu, nhẫn cưới kim cương của cậu còn to
hơn hai chiếc nhẫn của tớ cộng lại….”
“ Thôi được rồi.” Tiếu Dĩnh thật sự nhịn không được
cắt ngang lời cô nàng, mỉm cười nói: “ Nói tới nói lui, tớ chỉ nghe mỗi một
chữ, tiền. Như vậy mà gọi là tốt ư?Cậu hình như còn hiểu anh ta hơn tớ nữa”.
“ Cậu cũng hiểu Trần Diệu đấy thôi! Kết quả thì sao
hả? Kẻ đó chả phải nói đi là đi đó sao, vẫy vẫy tay không mang theo một áng mây
màu.”
Tiếu Dĩnh không khỏi sửng sốt, rồi đột nhiên trầm
ngâm, hơi hơi hạ mắt xuống, bỏ đi lật tờ báo trên giường.
Hứa Nhất Tâm lúc này mới ý thức được mình nhất thời
nói nhanh quá, dừng lại, rồi hạ thấp ngữ khí: “ Cho nên tớ mới nói, người trong
cuộc không tỏ, người ngoài cuộc mới rõ. Có lúc vẫn là người ngoài cuộc chúng ta
nhìn rõ nhất, biết ai mới là tốt. Theo tớ thấy, Diệp Hạo Ninh quả thật là
tuyệt, từ trước đến nay giao thiệp bên ngoài cũng chỉ dẫn cậu đi cùng”
Cô nàng nói chuyện nhưng vẫn không bỏ dở việc lên
mạng, thao tác rê chuột rất trơn tru, thông thuộc đường đi nước bước tìm những
tin tức xì căng đan làng giải trí. Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại, nhìn vào màn
hình.
Hai giây sau, lại quay đầu lại, chỉ thấy Tiếu Dĩnh vẫn
ngồi xếp bằng trên giường, vẫn là bộ dạng lão tăng ngồi thiền ấy.
Cô nàng chán nản, đột nhiên giận dữ nói:” Coi như nãy
giờ tớ chưa nói gì!”
Điều này quả thật có chút khác thường, bởi lẽ Hứa Nhất
Tâm lúc bình thường mà đã hứng lên, không nói trên hai tiếng thì tuyệt đối
không nghỉ, bây giờ ngữ khí lại mau chóng thay đổi, khiến Tiếu Dĩnh bất giác
ngẩng đầu lên:” Hả?”
Ánh mắt dõi theo liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc
trên màn hình vi tính.
Do phản quang, nên nhìn không rõ, nhưng cô chỉ liếc
nhìn cũng đã nhận ra, huống hồ lúc này, đầu óc cô tđang ỉnh táo cho nên không
đến nỗi quên mất tên của người đó.
Cô ngớ người ra, nheo mắt cười: “ Vạch áo cho người
xem lưng ư?” Ồ, tấm hình chụp Diệp Hạo Ninh trông thật đẹp trai, tay cầm ly
rượu đứng trước ống kính cười cười nói nói, vẻ mặt anh tú hơn người. Còn gây ấn
tượng với khán giả nữa là một mỹ nữ đẹp tuyệt trần diện bộ sườn xám cách điệu
bên cạnh anh, nụ cười dịu dàng nghiêm trang. Nếu như thay thế bằng bức ảnh đen
trắng, hoàn toàn có thể sánh với mỹ nữ quý tộc Thượng Hải trước đây.
Hứa Nhất Tâm bĩu môi nói: “ Được dịp góp vui ư? Thật
ra trong lòng có chút hoài nghi, bởi vì hai người tring ảnh cử chỉ dường như
rất ăn ý.
Cô nàng tiện tay click vào dấu chéo đỏ ,đóng website
lại, còn Tiếu Dĩnh thì đi chân trần xuống giường, đuổi cô nàng ra khỏi chỗ
ngồi, nói:” Để tớ chơi game cái nào!”
Mở trò game QQ, Tiếu Dĩnh nghĩ thầm, cảm giác tội lỗi
cái thá gì chứ! Coi người ta bộ mặt rạng rỡ đắc ý, doanh nhân thành công đã kết
hôn, sánh vai cùng mỹ nữ rêu rao khắp nơi thế kia thì