
ái độ, ai cũng nói trước khi tan ca sẽ đưa ra
dự án tốt nhất.
Thẩm Hạo vừa lòng cười, sau đó là bàn một ít việc cần chú ý trong công việc.
Thiên Thiên lén lút lấy ra di động, làm một khuôn mặt khổ ải gửi tin nhắn cho Lâm Hi: “Đêm nay tăng ca, không thể đi với bồ.”
“Ông chủ không có nhân tính.” Lâm Hi khoan hồng độ lượng, chẳng những không trách cô ngược lại còn lên án cấp trên giùm cô.
Thiên Thiên lườm Thẩm Hạo liếc mắt một cái, trong đầu hiện ra bức
tranh biếm họa cảnh anh bị mọi người bao vây dùng ngòi bút làm vũ khí,
mà anh thì mặt xám xịt chạy trối chết, bất giác cười khanh khách.
Thẩm Hạo bị cô cười tới sởn tóc gáy, lông mi chớp nhẹ, “Diêu Thiên Thiên.”
Thiên Thiên phản xạ có điều kiện: “Có.” Sau đó lại lần nữa cúi đầu thật lâu, hôm nay thực bẽ mặt quá mà.
“Lời tôi vừa nói có vài người chưa nghe rõ, cô lặp lại đi.” Thẩm Hạo thản nhiên nói.
Thiên Thiên gấp đến độ vò đầu bứt tai, cô đang nhắn tin với Lâm Hi,
làm sao biết anh đang nói cái gì, cô quanh co hết nửa buổi không nói gì. Elva nhẹ nhàng đụng tay cô một cái, đưa văn kiện tới trước mặt cô, dùng bút bi làm dấu một chỗ.
Thiên Thiên cảm kích gật đầu, một chữ không bỏ sót đọc ro ro.
Ánh mắt Thẩm Hạo trầm tĩnh như nước, “Còn có vấn đề gì không?”
Mọi người trăm miệng một lời nói: “Không có.”
“Vậy thì tan họp.” Thẩm Hạo dừng một chút, giống như cười nhạo nói:
“Mỗi người sau khi làm xong thì nộp Thiên Thiên tổng kết sau đó mới giao cho tôi.”
Vốn dĩ mọi người ít nhiều mang trong lòng oán hận Thiên Thiên nhưng giờ phút này nhìn về cô đều thông cảm.
Thiên Thiên khóc không ra nước mắt.
Thiên Thiên thề hôm nay không hoàn thành bản kế hoạch quyết không tan tầm, nhưng dù sao cô mới vào công ty chưa đến một tháng, kinh nghiệm
còn thiếu sót, rất nhiều việc có lòng nhưng không đủ sức.
Cô trầm tư suy nghĩ, sửa lại rất nhiều lần, tiếp tục làm cũng không thấy vừa lòng.
Vào 5h30′ tan tầm đã có người lục tục gửi bản kế hoạch đến hộp thư
của cô, cô nhìn văn kiện của người khác mới biết mình thật ngây thơ kém
cỏi, nhưng mà cũng gợi ý được ít nhiều, cuối cùng cô mới biết chỗ này
nên làm thế nào.
7h, ngay cả Elva thường ngày động tác chậm chạp cũng nộp xong, cô thở dài một cái, trên mặt áy náy nói: “Thiên Thiên, xin lỗi, liên lụy bạn
muộn như vậy còn chưa được về.”
Thiên Thiên mệt mỏi dụi dụi mắt, “Không sao, mình còn chưa làm xong nè.”
Elva gọi điện xong rồi nói: “Vậy mình về trước.”
Thiên Thiên cười trêu ghẹo: “Đi nhanh đi, bạn trai đang sốt ruột chờ đó.”
Elva ngượng ngùng cười một cái.
Thiên Thiên gặp qua bạn trai của Elva ở dưới lầu chờ cô, là một giáo
viên dạy Anh văn ở trường trung học, da dẻ trắng trẻo, hết sức thư sinh, mới nhìn là biết dạng người thành thật, trung hậu, trâm ổn, rất hợp
Elva.
Lại một lát sau, Diệp Tử xách túi đi ra, thấy Thiên Thiên còn đang
vùi đầu cực khổ làm, cô che miệng cười nói: “Công ty có một nhân viên nỗ lực như vậy thật là khó kiếm.”
Thiên Thiên khiêm tốn nói: “Là vì em chậm chạp, công việc còn không làm xong.”
Diệp Tử nhìn ánh đèn còn sáng ở phòng Thẩm Hạo, nói: “Chị phát hiện
từ khi em gia nhập Hồng Kì, tần suất tăng ca của ai đó cũng tăng cao.”
Thiên Thiên hậu tri hậu giác nói, “Dạ, là vì ảnh hưởng của em nên hiệu suất làm việc bị lệch đó mà.”
Diệp Tử nhíu mày, cô bé này có chút trì độn dễ thương. ( là dây thần kinh tình cảm bị lệch chứ dễ thương gì )
Thiên Thiên như tên trộm hỏi: “Chị Diệp Tử, tổ của chị có làm kế hoạch cho ông chủ lớn xem không?”
Tổ 2 chính là do Diệp Tử đứng đầu, lần này trở thành đối thủ cạnh
tranh của Thẩm Hạo, Thiên Thiên bình thường cùng cô quan hệ rất tốt,
nghĩ mượn cơ hội tìm hiểu tin tức.
“Tiểu quỷ,” Diệp Tử cười, véo mũi cô một cái, “Yên tâm đi, hai phần kế hoạch đều giao ông chủ xem qua.”
Thiên Thiên nhẹ nhàng thở ra, may mắn còn có thời gian, cô không hi
vọng tổ mình thua, không hi vọng Thẩm Hạo thất bại, càng không muốn công ty
mình bại trận.
“Yêu cầu của ông chủ rất cao, cũng là người rất biết suy nghĩ, phải
là thứ đặc sắc mới hấp dẫn sự chú ý của ông ấy, bản kế hoạch của em khẩu vị quần chúng quá, không thể vào mắt xanh ông ấy được.” Diệp Tử liếc
mắt nhìn máy tính cô rồi nói.
Thiên Thiên thở dài.
Diệp Tử vỗ vai cô, “Từ từ sẽ tốt thôi, việc này không nên gấp.”
“Cám ơn chị.”
“Về nhà ngủ một giấc thật ngon có thể ngày mai tỉnh lại sẽ có ý tưởng hay cũng nên.” Diệp Tử quan tâm nói.
“Dạ.” Thiên Thiên cảm kích nói.
Sau khi Diệp Tử đi không bao lâu, Thẩm Hạo cũng đi ra, anh không quấy rầy Thiên Thiên làm việc, đi thẳng ra cửa công ty.
Kì thật ngay từ lúc anh mở cửa phòng thì tâm tư Thiên Thiên đã không
tập trung vào công việc, cô chẳng qua giả bộ không nhìn, đồng thời bởi
vì việc xảy ra lúc họp, cô vẫn đang nổi nóng.
Nhưng sau khi Thẩm Hạo vào thang máy đi xuống lầu cô bắt đầu ngồi không yên.
Anh không phải là bỏ lại cô một mình mệt chết vì công việc mà tự mình chạy đi đó chứ, nghĩ lại thì anh cũng chưa khóa cửa văn phòng, chắc
cũng sẽ không đi xa.
Thiên Thiên không tập trung tư tưởng gõ bàn phím, chữ sai hết tờ này đến tờ khác.
Hơn 10′ sau, đ