
m nay bị cướp sạch, để lấy lại mặt mũi, anh ta ho vài
tiếng, “Vậy mời hai người hát một bài tình ca được chứ mọi người?”
Mọi người dĩ nhiên thích náo nhiệt, nhất trí thông qua.
Thiên Thiên từ nhỏ hát hò dở tệ, mỗi lần Lâm Hi đề nghị đi hát
Karaoke, cô đều trốn, thật sự trốn không được mới hát bài “Trái cây mùa
hè” của Mạc Văn Uý, đây là bài duy nhất cô có thể hát từ đầu đến cúi mà
không lạc giọng. Bây giờ muốn cô hát tình ca, há không phải vạch áo cho
người xem lưng sao. Cô có thể cảm giác có một đám quạ bay ngang đầu mình (cái này giống anime với phim thần tượng Đài Loan này ), lông còn rớt
xuống trán cô. Cô bắt đầu nghi là có phải Văn Văn và người dẫn chương
trình thông đồng chỉnh cô.
Lâm Hi chỉ có thể đồng tình vỗ vỗ vao cô, bày tỏ an ủi.
May mắn khúc nhạc dạo lên là bài “Ánh trăng bày tỏ lòng tôi”, Thiên
Thiên thở nhẹ, bài này không khó không dễ, muốn hát đúng cũng không phải việc dễ dàng. ( Viv: em hát hết được nè, còn ko bị lạc nhịp nữa, hí
hí.. Pil: ta thì được vài câu :”>)
Giọng Thẩm Hạo trầm thấp mang theo từ tính, rất có sức cuốn hút, mọi
người ngâm nga theo anh, say mê trong giọng hát. Mà đến lúc Thiên Thiên
hát, giọng lanh lảnh, giống như giọng của trẻ nhỏ chưa dậy thì hoàn
toàn, thật sự không có giai điệu gì, Thiên Thiên tự biết giọng mình
không hay, nhưng vẫn kiên trì hát tới hết bài.
Lâm Hi không khỏi lắc đầu, lại thở dài vài lượt, Thiên Thiên vừa hát
xong, cô lập tức kề tai nói: “Lúc ra về ngàn vạn lần đừng nói quen biết
mình.” Kì thật giọng Thiên Thiên nói ra cũng không đến nỗi nào, nhưng
trong mắt Lâm Hi thật sự là khó mà chấp nhận.
Thiên Thiên oan ức nói: “Mình đã hết sức rồi.”
Ngay từ lúc Thiên Thiên bật ra âm tiết đầu tiên là Thẩm Hạo đã bắt
đầu cười, vẫn cười đến bây giờ chưa dừng được, Thiên Thiên vốn có oán
khí với anh, lần này là đem tức giận đổ hết lên đầu anh, cô trợn mắt,
nhưng đôi mắt to long lanh nước mang tức giận lại giống ánh mắt si mê,
người khác xem vào như đang liếc mắt đưa tình.
Thẩm Hạo cười được càng hứng khởi, hình như mỗi lần ở bên Thiên Thiên đều có thể mang đến cho anh tâm tình cực kì tốt.
Người dẫn chương trình rất biết
nắm bắt tình hình, anh ta ‘đẩy thuyền xuôi nước’ nói: “Hát rất hay, không biết anh đây có thưởng gì không?”
Thẩm Hạo nhếch miệng, cười xấu xa nói: “Đương nhiên có.” Anh lấy
trong túi một bao lì xì, nhét vào tay Thiên Thiên, “Chút lòng thành.”
Chú rể và cô dâu liền cười rộ.
Người dẫn chương trình nhịn cười nói: “Xin mời cặp tiếp theo hát.”
Thiên Thiên như trút được gánh nặng, chạy giống như bay xuống chỗ ngồi.
Vừa về tới chỗ, mọi người liền nói: “Mau mở ra xem.”
Thiên Thiên nghĩ thầm, bẽ mặt cũng đã rồi, nhưng lại được lì xì, tốt
xấu gì thì chuyện này cũng không tệ. Cô chậm chạp mở bao lì xì, không
nghĩ đến, mở một bao, lại mở tiếp thêm ba bao trong đó mới lộ ra diện
mạo cuối cùng.
Là hai tờ một đồng, tổng cộng là hai tệ. Thiên Thiên tức điên.
Sau khi Lâm Hi ngồi xuống, câu nói đầu tiên chính là: “Ai, cũng chỉ
có một mình bồ mới được tiền lì xì, mình với Bàn Điểu đều tay không mà
về, thật không công bằng mà.”
Thiên Thiên lạnh nhạt nói: “Hừ, ai thèm.”
Lâm Hi không hiểu cho nên hỏi: “Cái bao lì xì đó rất dày, bên trong
có bao nhiêu?” ( dĩ nhiên dày rồi, 4 cái bao và 2 tờ tiền mà, không biết anh ấy chuẩn bị hồi nào nữa )
Thiên Thiên sôi gan: “Hai tệ.”
Lâm Hi dừng một chút, nói đúng trọng tâm: “Với tiêu chuẩn ca hát của bồ, hai tệ là đã rất nể tình.”
“…” Thiên Thiên hổn hển nối: “Có ai như bồ “bỏ đá xuống giếng” sao?”
Lâm Hi đưa hai tay lên ra vẻ đầu hàng, kinh nghiệm nói với cô, lúc Thiên Thiên đang giận, tốt nhất là đừng nên chọc vào.
Vì giọng hát của Thẩm Hạo động lòng người nên lại bị mọi người yêu
cầu hát thêm một bài, mức độ hâm mộ và chú ý còn vượt cả cô dâu chú rể.
Bởi vì bị tức tới choáng váng, Thiên Thiên nốc hết một ly bia, mà lúc người dẫn chương trình đề nghị một vị khách lên sân khấu song ca với
Thẩm Hạo, cô lập tức đứng lên, không đợi người dẫn chương trình mời,
chính mình hùng dũng bước lên sân khấu. (haizzz, thấy tác dụng của bia
chưa, trẻ nhỏ không nên uống a.)
Nhìn cô kiên quyết vậy, Lâm Hi nghẹn họng nhìn trân trối.
Lâm Hi lẩm bẩm nói: “Xem ra lần nay Thiên Thiên thực sự bị chọc giận.”
Bàn Điểu tiếp lời cô nói : “Có kịch hay xem đây.”
Thiên Thiên khí thế rào rạt, giống như muốn cùng ai đó liều mạng.
Thẩm Hạo cười tít mắt nói: “Cô muốn hát bài gì?”
Thiên Thiên mặt mày kiêu căng, hất cằm nói: “Tôi muốn hát bài gì anh cũng hát được chứ?”
“Đương nhiên.” Thẩm Hạo nói.
Thiên Thiên đảo đảo tròng mắt, lần nữa xác nhận, “Thật có thể sao?”
Thẩm Hạo tuy thấy có điểm không đúng nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, hơn nữa anh rất có tự tin, nên gật đầu nói : “Ừ, không sai, chỉ
cần cô nói tên.”
Thiên Thiên cười giảo hoạt nói: ” ‘tháp Kim Lăng’, anh biết hát chứ?”
Thẩm Hạo ngơ ngác một chút, “Đây là bài gì?” anh buồn bực nửa buổi, mở miệng hỏi.
“Ca kịch Thượng Hải.” Thiên Thiên tự hào nói
“Cái này cũng tính là hát?”
Thiên Thiên liếc mắt nhìn anh, “Thế nào? Anh kì thị văn h