XtGem Forum catalog
Gặp Em Dưới Mưa Xuân

Gặp Em Dưới Mưa Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323852

Bình chọn: 8.00/10/385 lượt.

ện với việc bất cứ lúc nào cũng có thể có một phụ nữ dũng cảm nhảy ra tranh giành với cậu, và bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể không cần đến cậu nữa”.

Tiểu Đa không hiểu lắm: “Vì sao lại phải lo như vậy?”.

“Bây giờ những người si mê các chàng trai đẹp nhiều lắm.”

“Nhưng, mình không phải là cô gái xinh đẹp, là anh ấy nói thích mình trước. Nếu anh ấy muốn những cô gái xinh đẹp thì anh ấy phải tìm đến người như cậu trước, đúng không?” Tiểu Đa không nén được nói thay cho Thần Quang.

“Đó là vì ngày nào anh ta cũng soi gương, nhìn vẻ đẹp của mình phát chán rồi nên mới đổi khẩu vị, ăn rau.”

“Mình là món rau?”

“Ừ, nói cách khác, cậu rất đơn giản, đơn thuần, anh ta thấy mệt vì phải để ý cách đối xử với người, còn với cậu lại không cần tốn trí não cũng có thể nắm được. Cậu hiểu chưa?”

“Mình rất ngốc à?”

“À, không, ý mình là, Phạm Tiểu Đa, cậu không phải là đối thủ của anh ta, cậu mà cùng với anh ta, cậu sẽ tự chuốc khổ vào người đấy!”

“Anh ấy đối xử với mình thực ra rất tốt.”

“Cậu xong thật rồi. Bây giờ bắt đầu nói đỡ cho anh ta rồi!”

Ngô Tiêu rất tức giận: “Ngày mai tan giờ làm chờ ở cổng đài, mình sẽ từ từ nói với cậu”.

Ngày hôm sau, người trong đài truyền hình đều ngạc nhiên khi nhìn sang phía đối diện. Ở đó đột nhiên mọc ra một tấm biển cấm đỗ xe.

Vào giờ tan làm buổi chiều, bên cạnh tấm biển cấm đỗ xe có một chiếc ô tô. Ngô Tiêu vội vã đi về phía đài truyền hình, cô ấy quyết định nói chuyện kỹ càng với Tiểu Đa, phân tích vấn đề liệu có thể yêu “gã tai hoạ” kia được không.

Vừa đi tới cổng đài truyền hình liền nhìn thấy Vũ Văn Thần Quang đang đứng dựa vào xe. Ngô Tiêu đổi ý, quyết định bước tới.

“Chào anh Vũ Văn Thần Quang, anh chờ Tiểu Đa nhà tôi à?” Ngô Tiêu hỏi với vẻ coi thường.

“Phải, chờ Tiểu Đa nhà tôi.” Vũ Văn Thần Quang đáp lại chậm rãi.

“Tiểu Đa là của nhà anh từ khi nào vậy? Cô ấy là người nhà tôi.”

“Nghe nói chị gái của Tiểu Đa hơn cô ấy cả chục tuổi, cô chăm sóc bản thân cũng tốt đấy chứ.”

“Anh sai rồi, tôi sắp làm chị dâu của Tiểu Đa, dù anh có muốn vào cửa thì cũng phải gọi tôi một tiếng : Chị Dâu.” Ngô Tiêu vẫy tay với vẻ chiến thắng về phía Vũ Văn Thần Quang rồi đi về phía cổng đài truyền hình. Đi được mấy bước, cô ấy quay lại nói: “Phải rồi, hôm nay tôi tới là để nói chuyện với Tiểu Đa xem liệu có thể yêu anh được không. Cười một cái cho tôi xem nào, rồi vênh cái mặt xấu lên, để tôi nói với Tiểu Đa muốn yêu anh thì hãy nhìn khuôn mặt xấu xí của anh”.

Vũ Văn Thần Quang thấy choáng. Cái cô Ngô Tiêu này còn chưa trở thành người nhà họ Phạm mà đã ghê gớm đến mức này! Không lẽ mình đến gặp Tiểu Đa cũng phải lấy lòng cô ta. Vũ Văn Thần Quang cười tươi nói: “Tôi sẽ chinh phục được Tiểu Đa, sau đó xui cô ấy nói với anh trai rằng, lấy vợ thì phải lấy người hiền hậu, còn mà lấy phải cô thế nào cũng gặp ác mộng triền miên!”.

Ngô Tiêu tức giận: “Vũ Văn Thần Quang, cứ chờ đấy, xem ai là người vào được nhà họ Phạm trước!”.

Đúng lúc hai người đang to tiếng với nhau thì Tiểu Đa đi ra. Cả hai đều vẫy tay gọi Tiểu Đa: “Ở đằng này!”.

Phạm Tiểu Đa ngây người, sao Vũ Văn Thần Quang cũng tới nhỉ? Tiểu Đa nhìn hai người đẹp ở bên kia đường. Đúng là rất đẹp! Cô cảm thấy cả hai nên đi làm người mẫu quảng cáo, vừa nghĩ như vậy, cô vừa tiến về phía đấy.

Cô chào Ngô Tiêu xong, quay sang hỏi Vũ Văn Thần Quang: “Sao anh lại tới đây?”. Nói xong liền cúi đầu nhìn xuống chân.

Nhìn Thấy Tiểu Đa, không hiểu sao Vũ Văn Thần Quang không còn thấy tức giận nữa. Anh cảm thấy Ngô Tiêu chẳng khác gì con nhặng, lần nào cũng làm hỏng việc của anh nên chỉ muốn tìm cách đuổi Ngô Tiêu đi: “Tiểu Đa, anh tới đón em, đưa em đi ăn cơm”.

“Nhưng, tôi đã hẹn với Ngô Tiêu trước rồi.” Phạm Tiểu Đa cảm thấy khó xử, không phải cô không muốn đi với Vũ Văn Thần Quang. Cô có thể hỏi thần Quang những vấn đế mà cô muốn biết, nhưng cô đã nhận lời với Ngô Tiêu, cô không thể thất hứa.

Ngô Tiêu đắc ý cười với Vũ Văn Thần Quang: “Xin lỗi, đã để anh chờ uổng công. Tôi phải đi với Tiểu Đa đây”.

Cơn giận dữ của Thần Quang bốc lên, anh cũng cười với Ngô Tiêu: “Xin lỗi, đã mất công cô đến, tôi và Tiểu Đa nhà tôi phải đi ăn cơm đây”. Nói xong, không chờ Ngô Tiêu và Tiểu Đa kịp phản ứng, anh kéo Tiểu Đa đẩy vào xe của mình rồi khóa cửa xe lại. Lên xe xong, Vũ Văn Thần Quang nhìn Ngô Tiêu đang tức đến tím mặt, mỉm cười rồi lái xe đi.

Ngô Tiêu trừng mắt nhìn Phạm Tiểu Đa đang đập đập vào cửa xe, bụng nghĩ: Tiểu Đa, cậu mà thích anh ta là cậu tự chuốc lấy rủi ro rồi.

Phạm Tiểu Đa ngồi trên xe im lặng không nói gì, sự vô lý của Thần Quang khiến cô cảm thấy không tự nhiên. Tiểu Đa thấy Ngô Tiêu trừng mắt nhìn, biết cô ấy đang giận mình không kiên quyết, trong lòng vô cùng áy náy.

Suốt bốn năm đại học, Tiểu Đa ở cùng phòng với Ngô Tiêu, đi đến đâu hai người cũng dính với nhau như keo, có lúc, phần nhiều thời gian Ngô Tiêu dạy cho cô làm thế nào để thích ứng với môi trường mới.

Phạm Tiểu Đa sợ bóng tối, từ nhỏ đã quen để đèn khi ngủ. Khi lên đại học, mười một giờ đêm đã phải tắt đèn, đêm đầu tiên cô không sao ngủ được, chốc chốc lại mở mắt nhìn