Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326555

Bình chọn: 10.00/10/655 lượt.

ô vốn đã bị đông cứng tới mức trắng bệch, giờ chỗ da bị phỏng giống như

thịt bị thiêu cháy, máu chảy xuống, chung quanh nó lại có một vòng tròn màu đỏ.

Vạn Khải Phong híp mắt, tầm mắt háo sắc tà mị đảo quanh trên người cô.

Cô khẩn trương hỏi: “Anh, anh muốn làm gì. . . . .

. anh không đi rút tiền sao. . . . .

.”

“Không vội, không vội. Chân máy ATM không dài, sẽ không chạy mất.”

Trầm Trạm Vân dời tầm mắt xuống dưới, nhìn quần áo trên đất của mình, dò hỏi:

“Tiền anh cũng lấy được rồi, có thể trả quần áo lại cho tôi không, tôi thật sự

rất lạnh.”

“Cô không mặc quần áo so ra đẹp mắt hơn.” Trong con ngươi lạnh băng lóe ra một

ngọn lửa tối đen, hắn dần dần đến gần Trầm Trạm Vân.

Toàn thân cô không khỏi run lên, “Anh muốn làm gì? Tên biến thái này cách xa

tôi một chút. . . . . .”

“Tiền bạc hay người, tôi đều không bỏ qua!” Gương mặt Vạn Khải Phong thật ác

độc như Hung Thần Ác Sát, hắn giơ tay tặng cho cô một cái tát, “Con đàn bà

thúi, tôi chơi cô, chính là vinh hạnh của cô, cô còn dám đi kiện tôi, nếu không

phải tại cô, tôi làm sao có thể trở thành như bây giờ!”

“Không phải tôi cố ý muốn kiện anh, là Nhâm Mục Diệu, chính là Nhâm Mục Diệu,

là anh ta ép buộc tôi, tôi không còn cách nào khác. Chúng ta đã từng có với

nhau một đứa con, anh bỏ qua cho tôi đi được không, 20 triệu tôi sẽ cho anh.

Van xin anh bỏ qua cho tôi. . . . . .” Trầm

Trạm Vân bỗng cảm thấy trên mặt có một trận khí cay nóng.



Vạn Khải Phong đem từng

tiếng cầu xin tha thứ của cô ngoảnh mặt làm ngơ, hắn giống như một con mãnh thú

đói khát, nhìn thấy thức ăn ngon trước mặt, trong con ngươi nhanh chóng thắp

lên thứ ánh sáng nhạt, hắn từng bước từng bước tới gần cô, giang chân mình lên

hai chân cô, ngón tay êm ái thoáng qua gương mặt của Trầm Trạm Vân, “Người đẹp

ở trước mặt, tôi không chơi, rõ là tôi có vấn đề.”

Da thịt lạnh như băng đụng phải bàn tay ấm áp của hắn, nhưng Trầm Trạm Vân vẫn

cảm thấy mình như đang tiếp xúc với khối băng, toàn thân lạnh lẽo, cô không

nhịn được mà rùng mình, “Van xin anh bỏ qua cho tôi đi, tôi sẽ đưa hết tiền của

tôi cho anh. . . . . .”

Vạn Khải Phong đối với miếng thịt béo dâng đến miệng này, sao có thể buông ra,

tay hắn đặt lên quả đào lạnh cóng như băng của cô, nắm chặt, mạnh bạo nắn bóp,

“Cô không phải là đang rét lạnh sao, được rồi! Tôi lập tức sẽ sưởi ấm cho cô!”

Hắn nghiêng người, liếm láp cái cổ Trầm Trạm Vân, sau đó há mồm ra, lộ ra hàm

răng sắc bén, cắn mạnh xuống. . . . . .

“A. . . . . .” Toàn thân Trầm Trạm Vân không thể động đậy,

chỉ có thể mặc cho hắn xâm lược.

Cô cảm giác được cổ mình cực kì đau xót, “Ngày mai sẽ là ngày Nhâm Mục Diệu kết

hôn, anh có thể đi phá hư hôn lễ của anh ta, khiến cho thể diện của anh ta mất

sạch. . . . . . Hoặc là, anh có thể bắt cóc người đàn bà Kiều

Tâm Du hèn mọn kia, sau đó chẳng những có thể tùy ý đùa bỡn cô ta, còn có thể

uy hiếp Nhâm Mục Diệu, bắt Nhâm Mục Diệu đem tập đoàn Vạn Hồng trả lại cho anh,

. . . . . .”

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này không sai chút nào! Tôi nhìn không ra cô

lại hận Nhâm Mục Diệu đến vậy! Vậy chúng ta bây giờ là cùng một phe rồi.” Khóe

miệng Vạn Khải Phong cong lên một nụ cười tà ác, bàn tay thô ráp của hắn chậm

rãi dời xuống, “Cô đưa ra chủ ý này, quả thực rất đáng để tôi suy nghĩ thật kỹ. . . . . .”

Nói xong, tay của hắn đã thăm dò vào vườn hoa bí mật của cô, lục lọi tìm kiếm,

tìm được u kính, đột ngột đâm vào ——

“A ——” Trầm Trạm Vân ngửa đầu hô lên, nhưng . . . trong tiếng la nghe không ra

nửa phần đau đớn, ngược lại lộ ra nhè nhẹ vẻ mặt vui sướng.

Lúc thương thế khỏi hẳn, sau đó cô cũng có thường xuyên lui tới các câu lạc bộ

bán hoa, nhưng cũng không có người đàn ông nào đến gần, chỉ có một số người ở

sau lưng cô chỉ chỉ chõ chõ. Chịu đựng không

nổi cô đơn, cô muốn tìm đến bọn đàn ông khủng bố để phát tiết những tích tụ

trong lòng, kết quả là ngay cả đàn ông thấp kém cũng ghét bỏ cô, không người

nào muốn qua lại trao đổi với cô.

Có được thứ mình muốn, Trầm Trạm Vân lập tức nhiệt tình đáp lại, “Ư. . . . ..

Mau mau. . . . . . Em

còn muốn, còn phải. . . . . .” Phát

ra giọng nói dục loạn yêu kiều.

————

Bầu trời dần dần bị màn đêm đen đặc bao phủ, kín không chút khẽ hở, ngay cả một

chút ánh sáng cũng không. Mặt trăng đã mất tích, ngay cả những vì sao cũng ẩn

dật.

Đèn đuốc trong nhà họ Nhâm lại cực kì huy hoàng, chiếu rọi cả tòa nhà theo kiến

trúc Châu Âu, đem đêm đen tối tăm xóa đi.

“Tâm Du, cháu ăn nhiều một chút.” Bà nội Nhâm một mực gắp thức ăn cho Kiều Tâm

Du, “Cháu xem mấy ngày nay cháu đã gầy đi nhiều rồi, có phải vì chuẩn bị hôn lễ

quá mệt nhọc không?”

Kiều Tâm Du nâng lên khuôn mặt thon gầy của mình, đường cong nơi khóe miệng có

chút mất tự nhiên, cô cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc, “Bà nội, cháu không sao,

không mệt chút nào.”

Cô không muốn ăn chút gì, chỉ vuốt vuốt đôi đũa tinh xảo bằng gốm sứ trong tay.

Bà nội Nhâm nhìn biểu tình gượng cười của cô, tức giận nói: “Cái thằng Nhâm Mục

Diệu hư thúi kia cũng thiệt là, công ty quan trọng hay là vợ con quan trọng

h


Teya Salat