
ờ từng phút khốn khổ đấu tranh
với bệnh tật. Thật hổ thẹn, ông nhất định phải dốc hết sức lực để bù đắp lại
tội lỗi của mình.
————
Gió mát thổi mạnh vào một người đàn ông hốc hác.
Khung cảnh nghĩa trang so với lần trước hắn tới thật khác, khi ấy, cỏ khô phủ
đầy, cây cối trụi lủi, xa xa là một màu trắng bạc đơn thuần. Nhưng hiện giờ, cỏ xanh như tơ, mềm mại như nhung hệt
như một chiếc thảm lông tinh tế.Nhánh cây đã nảy lên một chồi non mới, xanh
xanh nhạt nhạt.
Luồng gió ấm áp thổi qua gò má Nhâm Mục Diệu, nhưng, thế nhưng, hắn lại không
cảm thấy chút ấm áp nào, khí lạnh từ trong đáy lòng hắn tràn ra ngoài, đóng
băng trái tim của hắn, đông cứng cả dòng huyết quản.
Nhâm Mục Diệu cứng đờ đứng trước một ngôi mộ mới, phía trên tấm hình, là một nụ
cười tươi sáng, rực rỡ như ánh mặt trời. Hắn
tê dại lắc đầu, “Không đâu, Tâm Du sẽ không rời xa mình...”
Phương Đình thở dài, chân mày nhíu chặt, khó khăn nói: “Xin nén bớt đau buồn.”
Hắn thật không gạt người, lương tâm hắn giờ phút này chịu đủ mọi khiển trách,
nhưng vì Kiều Tâm Du, hắn không thể không làm vậy.
“Anh gạt tôi đúng không!” Nhâm Mục Diệu chợt tiến lên, nắm lấy cổ áo của Phương
Đình, “Tâm Du đã đáp ứng sẽ làm vợ tôi cả đời, cô ấy sẽ không rời xa tôi đâu!”
“Anh đừng tự lừa mình dối người nữa, khi con người không chịu chấp nhận sự thật
trước mắt, sẽ nghĩ ra đủ loại lý do để tự lừa gạt chính mình, nhưng đây là sự
thật, không ai có thể thay đổi được.” Phương Đình gỡ cánh tay hắn đang níu chặt
cổ áo mình ra.
Gương mặt tối đen của Nhâm Mục Diệu thoáng hiện lên chút bi ai, hắn buông lỏng
tay, ngồi trước bia mộ, mặt dán vào tấm bia lạnh băng, miệng lầm bầm nói: “Tâm
Du, sao em lại nỡ rời xa anh, sao em nỡ... cuộc
sống của anh không có em, sẽ trôi qua thế nào đây...”
Âm nhạc ồn ào, ánh đèn
lóa mắt, vũ điệu mị hoặc. Là những thứ mà câu lạc bộ Hoàng Đình trình diễn mỗi
đêm.
“Được rồi!” Đinh Hạo Hiên như rớt cả cổ họng, giọng điệu đề cao tận mấy dexiben
hét thẳng vào tai Nhâm Mục Diệu: “Đừng uống nữa, hôm nay cậu đã uống đủ rồi!”
Hắn tiện tay giành lấy chai rượu trong tay Nhâm Mục Diệu.
Đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu khinh thường liếc nhìn Đinh Hạo Hiên bằng nửa con
mắt, sau đó quay đầu lại nói với người bán rượu: “Thêm một chai Whisky.”
“Không được, có nghe hay không!”
Người bán rượu run rẩy nhìn hai người trước mặt, một muốn hắn lấy rượu, một lại
không cho. Hơn nữa, hắn biết hai người kia đều là ông chủ của hắn, hai người ai
cũng không thể đắc tội, bây giờ tình thế khó xử, mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng
ròng.
“Này! Đủ chưa!” Đinh Hạo Hiên rống to: “Cậu cho rằng sau khi Tâm Du mất, chỉ có
cậu khổ sở, chỉ có cậu đau lòng thôi sao? Tôi cũng khổ sở, cũng đau lòng vậy!
Cô ấy là cô gái đầu tiên khiến tôi yêu...” Ngửa đầu uống một hớp rượu đoạt lấy
từ tay Nhâm Mục Diệu.
Trong đôi con ngươi thâm thúy của Nhâm Mục Diệu hiện lên ánh sáng đỏ rực như
máu, thoáng chộp lấy cổ áo Đinh Hạo Hiên, “Tôi không cho phép cậu để ý tới cô
ấy, có nghe không?!”
Đinh Hạo Hiên vung tay đánh rụng tay của hắn, “Còn có thể ghen à, không tệ ha!
Tôi còn tưởng cậu chỉ còn biết uống rượu.”
“Hừ!” Nhâm Mục Diệu đoạt lấy chai rượu trong tay hắn ta, mãnh liệt rót xuống.
Đinh Hạo Hiên thở dài, giọng đè nén, trầm thấp nói: “Dáng vẻ cậu bây giờ nếu để
Tâm Du thấy được sẽ càng thêm đau lòng”
Nhâm Mục Diệu để chai rượu xuống, sững sờ nhìn Đinh Hạo Hiên, đôi mắt tĩnh mịch
không có tiêu điểm.
“Anh, anh không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Nhâm thị sao? Tôi là chị họ
của Kiều Tâm Du, Kiều An Mạn.”
Âm thanh kích động rót vào tai Nhâm Mục Diệu. Nếu
là bình thường, đối với loại đàn bà mê trai này căn bản sẽ không có chút quan
tâm, nhưng nửa câu cuối, lập tức khiến Nhâm Mục Diệu đưa tầm mắt của mình về
phía cô ta.
Trên người Kiều An Mạn mặc bộ váy hoa văn da báo khêu gợi, cổ áo chữ V khoét
to, lộ ra khe rãnh thật sâu, hai chân được một đôi vớ da màu đen bao bọc lại,
cô vì thấy được Nhâm Mục Diệu mà vẻ mặt rất vui mừng.
Nhâm Mục Diệu đi về phía cô ta, đôi mắt dán chặt vào ngực của cô ta ——
Kiều An Mạn nghĩ vẻ ngoài cùng với vóc người của bản thân đã hấp dẫn Nhâm Mục
Diệu, nên lập tức vén mái tóc phủ trên vai mình ra sau lưng, nghiêng người về
phía trước, khiến nửa phần đẫy đà hiện ra trước mắt hắn.
Nhưng, đôi mắt đen chỉ nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ cô ta —— ‘MISS’ .
Đinh Hạo Hiên thở dài nói: “Nhâm Mục Diệu, khẩu vị của cậu thật sự...” Quá kém
rồi.
“Nhâm Tổng giám đốc ——” Kiều An Mạn nũng nịu gọi một tiếng, nhào cả người mình
vào Nhâm Mục Diệu.
Nhâm Mục Diệu mặc dù đã có mấy phần men say, nhưng bản năng tránh né thứ dơ bẩn
của hắn vẫn còn có thể hoạt động, bước chân hắn khẽ dời.
Điều này làm cho Kiều An Mạn chụp hụt, cô ta nhếch nhác té lăn trên đất.
Đôi mắt đen xoay chuyển, tia sáng lạnh bắn ra bốn phía, lạnh lùng hỏi: “Thành
thật khai báo đi!”
Hắn muốn biết vì sao ‘MISS’ của Kiều Tâm Du lại ở trên cổ của cô ta.
Kiều An Mạn bị luồng khí ác độc toát từ người Nhâm Mục Diệu làm cho giật mình,
cô cứng người ngồi nghiêm trên nền đất,