
tự bong . . . . . .”
Sắc mặt Nhâm Mục Diệu ngày càng kém, xoay người liếc mắt, gầm nhẹ với hắn: “Tất
cả tôi đều biết rồi, anh có thể cút ngay đi.” Hắn mới không có tâm tình nghe
‘Tọa đàm về chú ý chữa trị vết phỏng’ của Phương Đình.
“Còn nữa, nhớ mỗi ngày tới bệnh viện thay thuốc.” Bàn giao xong chuyện, Phương
Đình mới yên tâm rời đi.
Nhâm Mục Diệu chú ý nói thầm một câu, “Có thay thuốc, cũng sẽ không tới bệnh
viện của anh.”
Hiện giờ hắn thật hối hận đã đặt chân tới đây.
Nhâm Mục Diệu lẳng lặng ngồi ở một bên, mày kiếm sắc bén nhíu chặt, yên tĩnh
nghĩ lại một loạt chuyện đã phát sinh, dường như có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Chuyện thu mua mảnh đất Ngân Nguyệt Hồ kia là cơ mật của tập đoàn Nhâm thị, cô
là một người ngoài làm sao biết chuyện này? Cô chưa từng đặt chân vào thương
trường, rõ ràng làm sao có thể có quan hệ với xú danh Vạn Khải Phong?
Từ bàn tay in trên mặt cô, khiến lòng hắn nghi ngờ đi điều tra, sau đó đến đơn
đấu thầu bị lộ . . . . . . .
Bày ra một ván cờ tỉ mỉ, từng bước rồi từng bước, mục đích cuối cùng là muốn
hắn đấu thầu thất bại, hay là muốn hắn nghi ngờ cô?
Có lẽ cả hai đều đúng.
Trong lòng Nhâm Mục Diệu đã hiểu được vài phần, vừa nghĩ tới cô gái của mình bị
Vạn Khải Phong kia đánh, lại nghĩ tới chính mình bị tính kế, một đám lửa giận
bỗng chốc xông lên, đôi mắt đen hiện lên tia u tối.
Ở trên thương trường Nhâm
Mục Diệu như Satan tàn khốc hung ác, từ trước đến nay luôn bình tĩnh phân tích,
nắm chặt mọi thứ trong tay. Nhưng lần này,
hắn sơ xuất, là vì chuyện này quan hệ tới Kiều Tâm Du, hay là vì hắn sợ hãi cô
phản bội . . . . . . . . . .
Bất kể là nguyên nhân nào, đều chứng minh, hắn quá để ý cô
Nhâm Mục Diệu nhìn gương mặt thanh lệ trắng mịn của cô, giống như có thể thổi
bay bóp vỡ, còn có một vết máu nhỏ, là bị bức ảnh cắt qua, tựa như một vết nứt
trên viên ngọc hoàn mỹ tinh xảo.
Hắn vươn tay, nhẹ vỗ về hai má của cô, cảm nhận được mềm mại dưới bàn tay. Đôi
mắt đen như trời đêm dâng lên một tầng sương mù, thần bí, khiến người ta không
nắm bắt được.
“Đừng! Xin anh đừng như vậy...” Kiều Tâm Du đột nhiên lên tiếng kinh hô, hai
tay vung loạn, đôi mắt nhắm chặt, lông mi như cây quạt kích động.
“Không có việc gì, không có việc gì!” Nhâm Mục Diệu ôm cô vào lòng, rất sợ cô
động mạnh sẽ làm liên lụy đến vết thương trên đùi. Nhẹ tay dịu dàng vỗ về sau
lưng cô, “Không việc gì rồi, không có việc gì rồi, đừng sợ...”
Chẳng lẽ ngay cả lúc nằm mơ cô cũng sẽ mơ tới cưỡng ép của hắn đối với cô sao?
Hắn mang đến nhiều thương tổn về thể xác và tinh thần cho cô đến thế.
Đây rõ ràng là thủ đoạn trả thù hung thủ giết người, nhưng hiện giờ, vì sao
Nhâm Mục Diệu đột nhiên dễ dàng cảm thấy hối hận.
Lúc này Nhâm Mục Diệu dùng bàn tay ấm áp khẽ vuốt xuống dưới, Kiều Tâm Du dần
dần bình tĩnh lại...
————
Không biết đã ngủ bao lâu, Kiều Tâm Du nhập nhèm tỉnh lại.
Ánh đèn sáng rực có chút chói mắt, một lát sau mới thích ứng kịp, tầm mắt chạm
vào Nhâm Mục Diệu, đáy mắt lập tức hiện lên một tia khó xử.
Dường như đối với hắn nhiều thêm một phần sợ hãi.
“Về nhà.” Nhâm Mục Diệu tùy ý nói, giống như ra lệnh cho thú cưng của mình.
Rõ ràng trong lòng hắn không muốn, nhưng hắn vừa mở miệng, lại là thái độ ác
liệt như vậy đối với cô.
Ở cánh cửa tình cảm này Nhâm Mục Diệu còn đang trên lớp học, hắn giống như trẻ
em đến tuổi đi học căn bản là không biết biểu đạt như thế nào.
“Ừm!” Kiều Tâm Du nhẹ đáp lại hắn, cô vén chăn lên, muốn tự mình xuống giường.
Chân vừa mới chạm vào giầy đã bị Nhâm Mục Diệu bế ngang, “Băng bó như Xác Ướp,
đừng có đi ra ngoài dọa người chứ.”
Kiều Tâm Du liếc nhìn hai chân của mình, một vòng lại một vòng quấn băng gạc,
đích thực có vài phần... giống Xác Ướp.
“Xác Ướp bị người ta bế ra ngoài, chẳng lẽ sẽ không dọa người sao?” Kiều Tâm Du
hỏi lại một câu.
“Bớt nói nhảm đi!” Con ngươi đen của hắn nhiễm một tầng mờ mịt buồn bực.
Kiều Tâm Du nằm yên trong ngực của hắn, cảm thụ rõ tiếng tim đập mạnh mẽ, từ từ
mở miệng, “Tôi sẽ chứng minh trong sạch của mình.”
Nhâm Mục Diệu cúi đầu, thấy sự nghiêm túc trong mắt cô, tầm mắt mất tự nhiên
nhìn đi nơi khác, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Tùy cô.”
Hắn cao ngạo bá đạo, cho dù biết mình có sai, nhưng vì mặt mũi, đánh chết cũng
sẽ không thừa nhận.
Ra khỏi bệnh viện, mưa thu cũng đã ngừng.
Trời tảng sáng, bầu trời u ám, vầng sáng đều đều, giống như tơ lụa thượng đẳng,
mềm mại, uyển chuyển.
Về tới biệt thự, Nhâm Mục Diệu ôm Kiều Tâm Du vào phòng, sau khi đặt cô lên
giường, hắn giữ nguyên áo nằm xuống, lập tức truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ.
Hắn quá mệt mỏi, liên tục hai đêm không ngủ, khiến trong mắt hắn hiện đầy tơ
máu.
Kiều Tâm Du vừa mới tỉnh ngủ, giờ ngủ không được nữa, đôi mắt sáng của cô ngây
ra nhìn chằm chằm trần nhà, mất đi tiêu cự. . . . . .
Tại sao Trầm Trạm Vân lại muốn hại cô?
Có lẽ là vì hắn! Kiều Tâm Du nghiêng đầu ngưng mắt nhìn mặt hắn đang ngủ, tỉ mỉ
quan sát, đây là lần đầu tiên cô táo bạo nhìn kĩ hắn. Đôi mắt sắc bén khiếp người của hắn, khoảng cách người
lạ tới gần hắn