
không thể tìm thấy chúng ta.”
Trời, lời thoại này nghe quen quá!
“Nhóc...” Tôi đã rơi vào trạng thái hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
“Chị, được không?”
Cậu bé chớp mắt, giống như chỉ một giây sau cậu bé sẽ áp dụng tuyệt kỹ giả vờ đáng thương để đối phó với tôi. Thật đau đầu quá... Làm thế nào để khuyên cậu trở lại sân bay đây?
“Nó đây rồi!”
Tôi đang khổ sở suy nghĩ không biết nên làm cách nào mới có thể giải quyết được rắc rối này, thì đột nhiên đằng sau tôi có tiếng nói vọng đến.
“Chị, mau chạy thôi!” Cậu nhóc vừa hét vừa cố gắng hết sức kéo tay tôi chạy về đằng trước.
Chạy? Cho tôi xin, tôi còn mong bị tóm hơn.
“Chị?!” Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt sốt ruột. Tôi cố ý áp dụng sách lược coi như không nhìn thấy gì.
Nhất định là người nhà cậu bé đến tìm cậu rồi.
Quả nhiên, có ba người lớn chạy nhanh lại. Người phụ nữ có phong cách rất nổi bật lo lắng muốn xác nhận xem cậu nhóc có bị thương gì không, còn người đàn ông như lực sĩ chỉ chạy một bước dài là đứng trước mặt chúng tôi, kéo cậu nhóc vào lòng giống như lúc ở cửa sân bay vừa rồi.
“Chị cứu em...” Cậu bé vừa đạp chân, vừa giơ tay về phía tôi hét to. “Chị, cứu em...”
Trời, cậu bé lại nhìn bằng ánh mắt khiến cho người khác không kìm lòng được, muốn bảo vệ cậu, không muốn cậu phải chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào. Chân tôi tự nhiên bước theo một cách vô thức.
Có nên nhắc nhở người đàn ông như lực sĩ đó không, ông ta không nên dã man như thế chứ?
Cậu bé bị ép lôi đi, nhìn người phụ nữ xem ra có vẻ không nỡ, còn người đàn ông lực sĩ có chút bất lực, lại có vẻ lạnh lùng, người đàn ông thứ hai thì hình như nhìn cảnh tượng thế này quen lắm rồi, nên tỏ ra rất điềm tĩnh.
Họ... là người một nhà sao?
Đúng là một gia đình kỳ quặc! Họ định đi đâu? Cả gia đình đi du lịch? Hay là ra nước ngoài định cư?
Sao nhìn cậu nhóc lại phản ứng mạnh đen như vậy, thậm chí còn rủ một người chị xa lạ như tôi cùng cậu ta “bỏ trốn”?
“Việc này...” Tôi đến trước mặt bọn họ muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì mới được. Rốt cuộc thì đây là việc riêng của gia đình họ, tôi không nên tham gia vào, hơn nữa chẳng phải tôi muốn trút bỏ cậu nhóc phiền toái này để đi tìm Hứa Dực sao? Bây giờ cậu bé đã trở về với gia đình, không cần tôi phải chăm sóc cho cậu ta nữa.
“Chị!” Cậu bé đang bị ôm chặt trước ngực người đàn ông như lực sĩ cố nhoài đầu ra, vẫy vẫy hai tay, dường như hy vọng tôi đến cứu cậu. Nhìn cảnh tượng này, có vẻ như tôi mới là người thân duy nhất của cậu bé.
Cậu bé tin tưởng tôi như vậy, khiến tôi có cảm giác thật ấm áp.
Bất luận là ở thế giới nào, được người khác tin tưởng, sẽ không có cảm giác chỉ có một mình, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
“Chị, em không muốn đi Mỹ, em không muốn đi cùng cậu, em không muốn rời xa mẹ! Em không muốn, em không muốn...” Lần này, cậu bé đã khóc thật rồi.
Hóa ra là bố mẹ cậu bé muốn đưa cậu đi Mỹ. Nhưng cậu bé vẫn còn nhỏ vậy, mà phải rời xa bố mẹ đến một đất nước xa lạ, đối với cậu bé, chắc là một việc rất đáng sợ. Nếu có người muốn chia rẽ tôi và bố, tôi nghĩ rằng, nhất định tôi sẽ khóc đến chết mất.
Cậu bé chẳng thèm quan tâm đến những gì xung quanh nữa mà bắt đầu gào khóc, nước mắt như những hạt ngọc trai cứ thế tuôn rơi. Cậu bé vừa khóc, mắt đã đỏ dần lên. Người đàn ông như lực sĩ mím chặt môi ôm chặt cậu bé cứ thế đi về hướng sân bay, sắc mặt hơi khó coi.
Chắc bọn họ cũng không nỡ rời xa cậu bé đâu nhỉ?
Tôi cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi cậu bé: “Nói cho chị biết, em có thói quen mang theo khăn mùi xoa theo người không?”.
Cậu bé hít một hơi, rồi gật gật đầu.
“Em nhìn xem, em lớn thế này rồi, có thể được coi là một chàng trai rồi, mà lại khóc như vậy thì ê mặt quá. Mau lấy khăn mùi xoa ra lau mặt thật sạch giống như bầu trời trong xanh đi.”
Lúc an ủi cậu bé như vậy, tôi cũng cảm thấy trong lòng ấm áp trở lại. Triệt Dã cũng đã từng khuyên tôi không nên khóc như vậy.
Cậu bé rất nghe lời, ngoan ngoãn lấy khăn mùi xoa lau sạch nước mắt và nước mũi mặt, vừa lau vừa chăm chú nhìn tôi, giống như đang chờ sự chỉ đạo tiếp theo của tôi.
“Nói cho chị biết, sao bố mẹ lại muốn em sang Mỹ với cậu?”
Cậu bé lắc lắc đầu nói, bộ dạng rất tội nghiệp: “Em không biết, không biết...”.
“Thế hằng ngày em có ngoan không? Có khiến cho bố mẹ bực mình không? Có bướng bỉnh phá phách không?” Tôi tiếp tục hỏi.
“...”
Cậu bé cúi đầu, không lên tiếng.
Nhìn bộ dạng thiếu tự tin của cậu bé, tôi không nén được cười. Tuy là thích ăn kẹo bông, có hàng đống lý luận của riêng mình, mới nhỏ như vậy mà đã định dùng trí khôn của mình để bỏ trốn... nhưng cậu bé vô cùng phiền phức này vẫn là một cậu bé rất ngây thơ.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, nói: “Nhìn em lúc không khóc trông rất đẹp trai đấy! Nếu bây giờ em nhận lỗi với bố mẹ, có khi họ thấy em đã hiểu biết thì lại không nỡ để em đi đâu”.
“Thật không ạ?” Cậu bé thấy tôi khen nên mặt ửng đỏ, nhưng giọng nói thì vẫn bán tín bán nghi.
“Thật chứ!” Tôi gật đầu.
Cậu bé do dự một lát rồi vươn đầu ra khỏi ngực người đàn ông như lực sĩ, mếu máo nói: “Mẹ...”.
Nhưng cậu bé vừa mở miện