
ôi, có lẽ tôi sẽ mất cậu ta mãi mãi...
Bị bệnh và chết không biết có thể thay thế được nhau không nhỉ?
Nếu như có thể...
Vậy thì có phải, nếu tôi thay thế Triệt Dã để sang thế giới bên kia, thì người tôi yêu sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn như cô ấy mong muốn ?
Có phải là để có được câu đồng ý như trong lòng mong đợi, chỉ cần phải bày tỏ một tình yêu bền bỉ thì có thể có được không?
Nếu như có thể...
Thế thì trước khi tôi trao lại cuốn nhật ký này cho cô ấy, hãy cho phép tôi được ngang ngạnh bày tỏ thêm một lần nữa:
Hy Nhã, tớ yêu cậu!
Hứa Dực, sao cậu ngốc vậy, nếu cậu thật sự dám rời bỏ tớ đến một thế giới khác thì tớ quyết sẽ không tha thứ cho cậu đâu!
Chắc chắn tớ sẽ không đế chuyện tương tự như vậy lại xảy ra trước mắt tớ một lần nữa!
Vì thế...
“Hứa Dực, tớ không bỏ cậu, cậu cũng không được rời bỏ tớ đâu đấy!”
Tôi vừa nói vừa cố nuốt vị chát đang bị chẹn lại nơi cổ họng, nhìn chàng trai tốt bụng ấy bằng đôi mắt nhòa nước mắt, chỉ sợ trong chớp mắt cậu ta sẽ biến mất.
Một việc kỳ lạ đã xảy ra ngay trong giây phút ấy!
Ngay vào lúc tôi không kiềm chế nổi cảm xúc mà hét lên cái tên Hứa Dực thì cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi lạ thường như có ai đang dùng đũa thần để điều khiển nó vậy.
Trong đầu tôi vụt qua những ký ức như một tia sáng thoáng qua trong chớp mắt.
Hình ảnh cậu nhóc Tiểu Phi tôi đã gặp ở gần sân bay, người tặng tôi chiếc kẹo bông ngũ sắc mà bình thường cậu bé rất thích ăn, lại còn bắt tôi phải nói thích cậu, rồi khẩn cầu tôi cùng cậu đưa một bé gái bị lạc đường về nhà, và cầu xin tôi đừng bao giò rời bỏ cậu với vẻ rất khẩn thiết nữa.
Lại còn hình ảnh cậu bé đáng ghét tôi gặp trong trung tâm mua sắm, cứ nhất quyết đòi chiếc đàn guitar trong tay tôi. Rõ ràng mẹ cậu ta còn ở đó mà vẫn bướng bỉnh đòi tôi phải tham gia trò chơi dành cho mẹ con với cậu ta.
Và hình ảnh chàng trai tên Wing được cứu ra khỏi chiếc xe bị bốc cháy, vì gia đình phản đối việc thành lập ban nhạc nên mới có suy nghĩ tự tử. Sau khi được tôi khuyên nhủ vài điều, lại nhờ tôi cùng cậu ta đi gặp cha mẹ cậu ta để xin lỗi nhưng bị tôi từ chối nên thất vọng bỏ đi.
Còn cả hình ảnh chàng trai một mình đợi hoàng hôn trong công viên hoa anh đào ấy nữa.
Rồi hình ảnh chàng trai đã biết là bị bệnh dạ dày không ăn được đồ thiếu vệ sinh, nhưng vì thích một cô gái và muốn có nhiều thời gian ở bên cô ấy mà quyết tâm bỏ ngoài tai lời bác sĩ dặn để đi ăn đồ hàng rong vỉa hè. Và giờ là hình ảnh chàng trai tốt bụng đã nói cho tôi biết truyền thuyết “Chung điểm bất kiến” đang đứng ngay trước mặt tôi đây...
Mỗi người tôi đã gặp ở từng bến xe rõ ràng đều chính là Hứa Dực!
Nhưng tại sao mỗi lần xuất hiện trước mặt tôi, những khuôn mặt ấy lại lạ lẫm đến độ khiến tôi không thể nào nhận ra được cậu ấy? Có phải cậu ấy đang giận tôi nên muốn kiểm tra tình cảm của tôi? Hay cậu ấy đang cố trốn tránh để tôi không thể nhận ra cậu ấy. Cậu ấy hy vọng tôi sẽ nhận ra cậu ấy bằng chính trái tim mình?
Vậy mà tôi đã không nhận ra! Vậy mà đã hết lần này đến lần khác tôi bỏ qua cậu ấy, coi cậu ấy như một người khách qua đường. Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra người mà cậu ấy ngồi đợi trên bãi cỏ cạnh hồ chính là tôi. Thì ra cậu ấy đã cầu nguyện trên dải bùa nguyện ước, hy vọng sẽ gặp được người đầu tiên, đó chính là tôi!
Vậy mà đến tận lúc này tôi mới nhận ra.
Để có cơ hội ở bên tôi nhiều hơn, dù không thể ăn đồ ăn quán hàng rong vỉa hè, cậu ấy vẫn vui vẻ kéo tôi đi cho tôi thưởng thức những món ăn tôi yêu thích. Rõ ràng đó chính là hình ảnh của Hứa Dực.
Sao tôi lại ngốc nghếch như vậy cơ chứ? Sao lại bỏ mặc cho Hứa Dực đi lướt qua tôi hết lần này đến lần khác như vậy chứ?
Lẽ nào những câu nói kỳ lạ của bác lái xe đã nói với tôi mỗi lần lên xe đều là để nhắc nhở tôi, vậy mà tôi vẫn không nhận ra để Hứa Dực phải bao lần thất vọng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt chàng trai trước mặt, đôi mắt ấy vô cùng thân quen, giúp tôi nói với vẻ quả quyết: “Hứa Dực, là cậu! Đúng là cậu rồi!”.
Sự kinh ngạc trong mắt cậu ấy dần chuyển sang niềm vui và sự ngỡ ngàng. Cậu ta không dám tin hỏi lại: “Người cậu đang tìm chính là tớ ư?”.
“Ừ, đúng vậy. Tớ đã tìm cậu lâu lắm rồi.” Tôi vội vàng gật đầu, người run lên vì sung sướng.
Thật may, lần này tôi vẫn kịp để giữ cậu lại.
Thượng đế con cảm ơn Người! Cảm ơn Người đã không để Hứa Dực một lần nữa rời bỏ con.
“Hứa Dực...” Tôi nắm thật chặt tay cậu ấy.
“Tớ không cần kẹo bông đâu, tớ không cần kẹo bông nữa đâu, cậu đừng rời bỏ tớ!”
Cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ, nỗi buồn trong mắt dần tan biến đi.
Như thể cậu ấy sống chỉ để chờ đợi câu nói này của tôi thôi vậy. Cậu ấy nói với tôi bằng giọng khàn khàn chứa chan tình cảm sâu lắng.
“Được mà, Hy Nhã nói không cần thì không cần.”
Mọi thứ xung quanh như rời xa. Trong khoảnh khắc này, trong lòng chúng tôi chỉ có duy nhất hình ảnh của người kia mà thôi.
Phải một lúc lâu sau, tôi mới dần bình tĩnh trở lại.
“Hãy nói cho tớ biết đi, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước là thế nào?” Tôi không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa, lên tiếng hỏi.
Rõ ràng hành trình của tôi được thực hiện