Teya Salat
Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321750

Bình chọn: 7.5.00/10/175 lượt.

ta.

“Steven, cứ gọi tôi là Steven.”

“Tiên sinh Steven, hay là, tôi giới thiệu phần mềm của công ty cho anh có được không?”

“Không cần đâu, cô cứ nói chuyện với tôi, nếu như cảm thấy vui vẻ, tôi sẽ mua nhiều sản phẩm.”

Quả là khách hàng cổ quái!Tô Tố mắng thầm. Ừm, ừm, ừm, không thèm

quan tâm chuyện này nữa, phải nắm chắc tất cả các cơ hội, chờ đợi được

thăng chức.

“Tô tiểu thư có hài lòng với công ty của mình không?”

Câu hỏi thật hay, Tô Tô gật đầu, nhanh chóng hồi tỉnh.

“Hài lòng, cực kì hài lòng.”

“Cô hài lòng ở điểm nào?”

… Vắt hết cả óc, Tô Tố nhanh nhẹn suy nghĩ.

“Bài hát cổ vũ của công ty rất hay, các đồng nghiệp rất có tinh thần, ừm ừm, quan trọng nhất là, ông chủ công ty rất quan tâm đến nhân viên

chúng tôi.”

“Cô có thể dùng mấy từ ngắn gọn miêu tả ông chủ của cô được không?”

… Hả? Đòi hỏi hàm lượng kĩ thuật cao thế này, là một câu hỏi lớn nha. Tô Tố trầm tư suy nghĩ, vò đầu bứt tai.

“Nói tóm lại, chính là, anh minh thần võ, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, một cành hoa lê trấn áp cành ngọn.”

“A… một… một cành hoa lê trấn áp cành ngọn (*)??” đối phương kinh ngạc tột độ, hoàn toàn chấn động.

(*) cành hoa lê ở đây chỉ Phú Hắc, cành cây non ở ngọn cây chỉ nhân viên trong công ty.

Văn tự của Trung Quốc cũng thật dũng mãnh, Tô Tố gật đầu, cảm hứng tuôn trào, hai tay gõ chữ nhanh như chớp.

“Tổng giám đốc Phú, điều hành Liên Vị, tuyệt thế vô song, thiên hạ vô địch.” Ừm ừm ừm, tổng giám đốc à, Tô Tố vì sự cúc cung tận tụy của

ngài, biểu lộ tình cảm đây.

“…” Đối phương tiếp tục chấn động.

“Cô thật sự coi trọng tổng giám đốc của mình thế ư?” Mãi một lúc sau đối phương mới tỉnh lại.

“Đúng đúng đúng, Liên Vị là nhà của tôi, tổng giám đốc giống như cha

của tôi vậy.” Mẹ nó, Boss à, tôi buồn nôn đến mức nội thương rồi, cái

này phải được coi là tai nạn nghề nghiệp đó. Bản thân Tô Tố tự mình sụp

đổ trước tiên.

“ Cha??????…” Đối phương chấn động triệt để, cả màn hình đều là dấu “?”

Im lặng rất lâu, đột nhiên, biểu tượng ava của đối phương đen ngòm.

Chẳng lẽ dùng sai từ sao? Họ Tô nào đó vô cùng đau đớn.

…….Nghĩ mãi, cuối cũng mới vỡ lẽ, sai thật rồi, phải là giống mẹ mới

đúng, Tô Tố nước mắt đầm đìa, tự mình kiểm điểm, cái này là do lỗi hành

văn sai lầm nghiêm trọng đây mà, lần sau, lần sau nhất định phải viết

tổng giám đốc chính là mẹ mình!

“Tô tiểu thư, chủ nhật cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi xem

phim.” Giọng nói trầm thấp mà từ tính, chỉ có điều Tô Tố không nhận ra.

“Hửm? Anh là ai vậy?”

“Tôi là Cung Năng Quyền lần trước đây mà, cô quên tôi rồi à, lần trước cô còn tô lông mày rất trang nghiêm đó.”

Ồ ồ ồ ồ. Tô Tố cuối cùng cũng ngộ ra.

“Cái đó, Thúy Ti, cái đó anh… Tôi không thích xem phim.” Tô Tố ôm

đầu, người anh em à, anh là đối tượng xem mắt của Thúy tiểu thư, xin

đừng có nhầm lẫn.

“Vậy chúng ta đi uống trà nhé?”

“Xin lỗi, tôi đi tiểu nhiều, không thích uống trà”. Mẹ nó, chị gái

Thúy Ti à, tớ dễ dãi lắm sao, vì cậu, đến cả căn bệnh thận yếu tớ cũng

lôi ra rồi, Tô Tố kêu gào oán trách.

“Vậy chúng ta đi dạo công viên được không?” Thật là có tinh thần tiểu cường (*). Họ Tô nào đó bắt đầu rung động.

(*) Tiểu cường: con gián, một loài động vật sống dai. Ở đây chỉ ý chí bền bỉ, kiên cường.

“Thật xin lỗi, tôi hễ ra gió là chảy nước mắt, thường thì không đi

dạo công viên.” Tay nâng Hồng Lâu Mộng, Tô Tố lâm vào tình huống Tây Thi ôm tim (*), Lâm muội muội à, mượn lời kịch của cô dùng chút vậy.

(*) chỉ dáng vẻ yếu ớt của người con gái.

Đối phương trầm mặc trong chốc lát.

“Tô tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói chuyện cùng cô thôi.”

Ừm ừm ừm, đã hiểu, Cung tiên sinh à, hóa ra anh chỉ muốn cùng tôi

phát triển quan hệ nam nữ đơn thuần. Hiểu rồi, đồng chí Tô gật đầu.

“ Tô tiểu thư à, thế này đi, chủ nhật tôi sẽ đến tận nhà thăm cô.”

Cạch, điện thoại bị ngắt, đống chí Tô Tố trợn mắt há mồm, thật cá

tính mà, quả là “man” nha, chấn động quá đi thôi. Nhưng mà, anh biết địa chỉ sao, người anh em?

hủ nhật, lại là chủ nhật, một buổi sáng trong xanh, họ Tô nào đó tóc tai lòa xòa chào đón khách.

“ Tô tiểu thư, tặng cho cô này.” Cung Năng Quyền nhấc cái giỏ lên, bên trong có một con chó ngao đang ngồi ngay ngắn.

“Hả? Tôi không nuôi chó, chó này quá xấu, toàn là nếp nhăn.” Đùa tôi

hả, nuôi chó rất tốn tiền mà bản thân lại là người nghèo. Họ Tô phẫn nộ

mắng, đừng có mang đến những thứ làm phiền người khác thế này chứ, Cung

tiên sinh.

“ Vậy thì…Hay là cô nuôi hộ tôi đi, tôi đưa tiền cho cô được không?”

Tiền? Tốt quá, họ Tô khôi phục sắc mặt, một phen đoạt lấy cái giỏ, “

Thật là một chú chó anh tuấn, nếp nhăn cho thấy những thăng trầm lịch

sử, rất được rất được, vậy, chú chó này tên là gì?”

Ánh mắt vẫn mang theo 3 phần khinh bỉ, 7 phần thấp thỏm, được, quả là có thiên phú diễn kịch, con chó này có cá tính!

Nhưng mà, nước dãi cứ chảy lách tách, đây mà là chó à, thật là dung tục. Họ Tô nắm chặt nắm tay, ta nhịn.

“ Nó vẫn chưa có tên, Tô tiểu thư, cô giúp tôi đặt một cái tên đi, xem ra, tố chất văn chương của cô rất tốt.”

Hả? Đặt tên ư, tố