
i giám đốc Bạch thì chắc sẽ là Tổng giám đốc, sẽ không thể là tổ trưởng các bộ phận đâu!”
“Ha ha, nếu là giám đốc Bạch thì tôi sẽ coi anh ta như không khí, còn nếu là sếp lớn thì……” Chị Thương say mê nhắm mắt lại, hai tay vuốt mặt, hi hi hi, mặt ửng hồng nói: “Tôi sẽ coi như anh trai mình.”
Mẹ nó, là anh yêu đó. Tô Tố khinh bỉ, Tổng giám đốc Phú à, ân huệ của người đẹp khó nuốt lắm đó, cẩn thận không sống lâu được đâu, còn ở đó
mà trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Vậy chị Tô, chị thì thế nào?”
Hả? Tô Tố vò đầu suy nghĩ, ừm ừm ừm, một tay đặt lên ngực, một tay
nắm chặt lại, cứ thế mà diễn vở diễn kinh điển của mình: “Giám đốc Bạch
như cha tôi, tổng giám đốc Phú thì như mẹ tôi vậy.” Sau đó tự nhủ ‘Đúng, đúng, đúng, họ chính cha mẹ tái sinh của mình, cho mình cái ăn cái mặc, làm người thì phải biết ơn chứ.’
Bộ răng vẩu chìa ra giống cái xẻng xúc cơm của chị Thương chỉ mở ra một nửa rồi dừng lại.
Bị chấn động hoàn toàn không phải chỉ có mỗi chị Thương, Bạch cốt
tinh đang đứng phía sau Tô Tố cũng hóa đá nghiêm trọng, hai môi run cầm cập, nước mắt giàn giụa. Chuyện đó… cuối cùng tôi đã hiểu cảm giác của
ngài rồi, tổng giám đốc ạ!
“Năm phút đã hết, ai nói trước nào?” Bạch cốt tinh vừa phục hồi sau chấn động, khuôn mặt vẫn xanh lét.
Tô Tố nhiệt tình vô cùng, giơ tay nói: “Tôi! Tôi!”
Sụp đổ!!! Đồng chí Tô Tố, cô không cần kích thích tôi lần nữa đâu,
trái tim Bạch cốt tinh nhỏ máu, nhìn ra xa, ánh mắt hướng về phía người
“mê dai” nhất công ty: chị Lưu phòng kế toán!
“Lưu, em trả lời đi.”
“Lấy công ty làm nhà, lấy ông chủ làm đối tượng theo đuổi ạ!” Chị Lưu uốn éo tạo dáng, mắt không ngừng nháy nháy.
“Tốt, rất tốt!” Bạch cốt tinh kích động, vỗ tay như kiểu bị co giật,
chính là đáp án này! Nói xong, ánh mắt liền lướt qua Tô Tố, nói lời ám
chỉ: “Tô Tố, nhớ ghi lại biên bản cuộc họp, lấy bút nhớ tô đậm câu này
mấy lần, nhớ lấy, từ nay về sau đây chính là đáp án chuẩn.”
………Thế là khóe miệng quần chúng lại co rút lần nữa.
Họ Tô nào đó bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng hiểu ra, quá được, quá là mạnh mẽ, gật đầu lại gật đầu.
“Tổng giám đốc Phú là ngựa giống, Liên Vị chính là một hậu cung to lớn.”
Đó là lời chú giải, được viết bên cạnh phát ngôn hào hùng của chị
Lưu, cái dòng chữ mà đã được Tô Tố dùng bút nhớ vàng, bút nhớ đỏ, bút
nhớ tím chú ý tô đậm, đúng là phải quán triệt tinh túy mà! Ừm ừm ừm,
phải quán triệt!!!!
………………
Theo thói quen tán dóc thường ngày, Tô Tố lại mở MSN, chỉ thị của
Bạch cốt tinh đã sớm hiện ra: “Tô, nhớ nói chuyện với tiên sinh Steven
cho tốt vào, nhân tiện phải tuyên truyền kĩ càng về tinh túy của cuộc
họp hôm nay đấy!”
Vâng, vâng, vâng, gật đầu, tinh túy của hội nghị à, lí luận về ngựa
giống à, thật là không dễ dàng mà, cần phải phát huy thật tốt, tinh
thần Tô Tố sôi sục.
“Cô Tô, bình thường thì cô thích làm gì?
“ Ăn uống, ngủ nghỉ và đếm tiền!” Còn đi xem mắt nữa, nhưng cái này là đời tư, không thể tiết lộ được.
Trầm mặc rất lâu, ava của Steven đã chuyển từ một đống bánh bao sang một đống tiền.
“Đúng rồi, công ty chúng tôi đã thống nhất cách giải quyết vấn đề rồi.”
“ Là gì vậy?”
“Tôi sẽ sửa lại lỗi biểu đạt của mấy hôm trước!” Tô Tố nghiêm túc nói.
“Được, cô nói đi.”
“Liên Vị giống như nhà tôi, ông chủ là người tôi theo đuổi.” Đây là
bản mới ra, phải tuyên truyền đúng chỗ, ừm ừm ừm, Tô Tố vừa đánh máy vừa cười thầm, này thì tinh túy của công ty này!
…… “Cái gì được gọi là thống nhất cách giải quyết vấn đề?” Sau một lúc lâu, đối phương hỏi lại.
“Có nghĩa là……, tiên sinh Steven, tôi sẽ nói nếu anh không cho người ở trong công ty chúng tôi biết chuyện này.”
“Được, phê chuẩn.”
“Đó chính là: toàn nhân viên dù là nam hay nữ, bất chấp qui định cứng nhắc của cấp cao, đều phải coi sếp tổng là đối tượng theo đuổi của
mình.”
Tô Tố lại nhìn trước ngó sau vì sợ đông nghiệp trong công ty thấy
được : “Sếp tổng thật là trâu, ăn cả nam lẫn nữ, cả Liên Vị đều là nguồn dự trữ của sếp.” Lại suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được
mà gõ ra châm ngôn mười bốn chữ của mình: “Tổng giám đốc Phú là ngựa
giống, Liên Vị là hậu cung to lớn.”
Sau khi trầm mặc lúc lâu, ava đột nhiên tắt ngúm, đối phương đã out mất rồi.
Thật bất lịch sự, không chào hỏi gì mà đã out rồi, bồm bộp, Tô Tố tức giận, cũng thoát MSN.
Thật không tin nổi, không phải cuối tuần cũng có thể đi xem mắt!
Lần này người giới thiệu là Thúy Ti, điểm hẹn vẫn là ở quán cà phê có thác nước lần trước.
“Tô, đây là Giả Trịnh Kinh Giả tiên sinh.” Lưng thẳng ngồi nghiêm,
ánh mắt thẳng tắp không liếc ngang liếc dọc, quân phục thẳng thướm.
“Xin chào, Tô tiểu thư.” Chỉ vài mấy chữ du dương trầm bổng, ai đó
khi thấy dòng thác chảy uốn lượn cũng không hề có cảm giác muốn đi
toilet.
Rất tốt, rất tốt, quả là có định lực kinh người, Tô Tố gật đầu, nhân
tiện dẫm chặt hai chân dưới gầm bàn, tự nhủ phải xem mắt trước rồi sau
đó mới đi tiểu. Mẹ nó, lần sau nhất định không hẹn gặp mặt ở đây nữa, cà phê vừa uống vào vẫn không nhiều hơn phần nước muốn thải ra, lỗ vốn,
tuyệt đối là lỗ vốn, Tô Tố bóp chặt cổ tay.
“T