Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322050

Bình chọn: 7.5.00/10/205 lượt.



Ừm, ừm, ừm, chấn động à? Tô Tố quá đỗi tự hào, tin tức nội bộ này quá mức trâu chó mà!

“Chấn động đúng không, vẫn còn nữa cơ.”

……Đối phương lại trầm mặc

Vẫn duy trì tốc độ phản ứng chậm chạp “Còn gì thì cô cứ nói ra hết đi.”

Hả? Lòng hiếu kì của tiên sinh Steven không phải ở mức bình thường đâu nhớ.

“Còn nữa, thực ra là, vẫn còn một truyền thuyết khác, đó là có một người nữa cũng là người tình của sếp lớn.”

“Ưm? Là nữ à?” Phản ứng lần này lại cực kì nhanh nhạy.

“Không phải, vẫn là nam!”

Tô Tố nghĩ rồi lại nghĩ, thêm thắt vào tin đồn: “ Là một người đàn ông có đầu óc không bình thường.”

………..Im lặng rất lâu, ava tắt ngóm.

Chẳng lịch sự chút nào cả, Tô Tố tức giận, sao lại off đột ngột thế? Không phải chứ, làm cho người khác hứng thú bừng bừng mà bản thân lại

bỏ chạy, tám chuyện mới được một nửa, phải cùng ai nói tiếp bây giờ? Quả là bực phát hoảng, Tô Tố buồn rầu mãi.

Mưa rơi rả rích mấy ngày liền, tâm trạng Tô Tố cực kì tệ, mang theo

tâm trạng uể oải mà nhận điện thoại, tối nay, vừa mới đặt mình xuống

giường thì chuông điện thoại lại vang lên.

“Tô, về chuyện mà tôi muốn cô suy nghĩ, cô đã có đáp án chưa?” Tuần nào Cung Năng Quyền cũng hỏi câu này.

Mẹ nó, chị gái Thúy Ti đã vì mình mà làm tổn hại đến của để dành

trong kẽ răng của bản thân, làm người thì không thể không có nghĩa khí

thế này được. Tô Tố tỏ ra oai phong lẫm liệt.

“Cho tôi thêm một tuần để tiêu hóa nhé Cung tiên sinh!”

Tuần này vẫn còn buổi xem mắt, là do đồng chí Tiểu Thúy tận tình dâng hiến, nếu như lần này mà không được thì Tô Tố sẽ đại nghĩa diệt thân mà tiếp nhận đồng chí tiểu Cung. Ừm ừm ừm, Thúy Ti à, lần này phải xem

biểu hiện của cậu rồi. Tô Tố nói khoác mà không biết ngượng.

“Được, cuối tuần sau tôi sẽ gọi lại cho cô.” Đồng chí Cung cũng không lằng nhằng, cực kì quân tử mà nói.

Lộp bộp, họ Tô nào đó cúp điện thoại bắt đầu phê bình và tự phê bình, đồng chí tiểu Thúy à, phong thái của cậu che lấp tớ, lòng can đảm vượt

qua tớ, mấu chốt là mỗi kẽ răng của cậu đều có dự bị, cho nên, để lại

một chút lợi lộc cho tớ đây là cần thiết thôi. Ừm ừm ừm, đồng chí Tô Tố

à, phấn đấu vì bản thân mình thì không có gì là vô sỉ.

Sau khi phê bình và tự phê bình một cách nghiêm khắc, Tô Tố có được

giấc ngủ ngon hiếm hoi, một mạch ngủ thẳng đến sáng, tâm tình cũng tốt

theo.

“Tô, chào cô.”

“Steven, chào anh, chào anh.” Tâm trạng tốt, gõ chữ cũng nhanh hơn.

“Có thể thấy tâm trạng của cô hôm nay rất tốt.”

“Đúng đó!” Cứ nghĩ đến việc xem mắt tối nay, họ Tô nào đó cười đến mức mắt híp thành một đường thẳng.

“Chuyện gì làm cho cô vui như thế?”

Tô Tố bực mình, lại buôn chuyện hả, lần trước khi hứng thú tám chuyện sôi nổi, tự nhiên lại off, lần này tuyệt đối không thèm buôn với anh ta nữa.

“Không có gì, chỉ là tâm tình tốt mà thôi.” Tô Tố nhịn không được mà

bưng mặt, xem mắt ơi là xem mắt, mi quả là một sự việc hạnh phúc!

“Không nói thì tôi không đặt hàng nữa.” Giọng điệu đối phương đột nhiên trở nên cứng rắn.

Thật thật thật là chẳng hiền hậu chút nào, Tô Tố nhìn màn hình mà

bực bội cực kì, anh ta lại dám đánh vào điểm yếu của mình cơ đấy. Mẹ nó, khách hàng là nhất, phải nhẫn nhịn.

“Là vì có người muốn làm bạn trai tôi.” Tô Tố à, đây là việc đáng tự hào, ừm ừm ừm, bộc lộ một chút vô sỉ cũng được.

Trầm mặc, rất lâu, bộp bộp bôp, đối phương đánh ra một hàng chữ “Thật là một người vĩ đại.” Thực ra còn một câu do quá chấn động mà chưa gõ

ra, đó chính là, ‘người nào vĩ đại như thế, lại đi giải quyết một nữ

thanh niên lớn tuổi.’

Ava đen ngòm, đối phương đã off.

Á á á, Tô Tố tự hào mà hét lên, người vĩ đại? Lẽ nào là nói mình? Đồng chí Tô Tố ngây ngất, ôm mặt tự đắc.

Đã quá 8h nhưng người giới thiệu họ Thúy nào đó vẫn chưa xuất hiện, hai người ngồi đối diện nhau tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.

Im lặng suốt từ 8 giờ đến 9 giờ họ Tô nào đó rốt cuộc cũng sụp đổ.

Không thể chịu đựng được nữa, Tô Tố đang trong tư thế chim cun cút cuối cùng quyết định từ bỏ việc sắm vai cô gái dè dặt.

“Anh có đói không, Thúy Ti vẫn chưa đến, chúng ta ăn trước đi” Họ Tô nào đó ôm bụng đang kêu giống như trống đập.

“Ồ.”

Vị nhân huynh đối diện đẩy đẩy kính mắt, gương mặt hiền lành, trầm mặc rất lâu.

Gân xanh nổi lên, cắn răng nghiến lợi, họ Tô nhìn nhìn người đàn ông

hiền lành ngồi đối diện, vắn ống tay áo rồi đập bàn hét lớn “Phục vụ,

tôi muốn ăn cơm thịt kho.” Mẹ nó, mặc kệ, cứ ăn trước đã.

“Tiên sinh, còn anh?”

“Giống cô ấy.” Bất kể nói gì, hỏi gì, người đối diện từ đầu chí cuối đều tích chữ như vàng.

Tích tắc tích tắc tích tắc, lại mười phút trôi qua.

Vị nhân huynh kia lại đẩy đẩy kính mắt, nhìn ngang nhìn dọc, bất chợt giơ tay nhìn đồng hồ hét lớn: “A…”

Tập thể các đồng chí trong nhà ăn chấn động, bao gồm cả cặp đôi đang hẹn hò ngồi trong góc phía bên trái nhà ăn.

“Không — không — không ngờ đã chín rưỡi rưỡi rưỡi rồi.” Anh ta đẩy kính giải thích.

Hả? Chín rưỡi thì có vấn đề gì sao, họ Tô nào đó vừa kích động liền nói lắp theo: “Có có có gì quan quan trọng sao?”

Người đàn ông đeo kính mắt kia mở túi sách lấy ra một quyển sác


XtGem Forum catalog