XtGem Forum catalog
Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321861

Bình chọn: 8.00/10/186 lượt.

ìn qua khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Tuyết, lại không chút dấu vết thu hồi lại tầm mắt.

Ôn Thăng Hòa cười híp mắt nhìn một đôi trai tài gái sắc trong mắt ông ta: “Ha ha, hai người chẳng phải đã gặp qua.”

Ôn Tuyết sửng sốt, mù mịt: “Cha, gặp lúc nào vậy?”

Ôn Thăng Hòa cũng sững sờ, lập tức cười mắng: “Ha ha ha, cậu xem nha

đầu này, trí nhớ kém như vậy, vị này là Lâm Tuyển tiên sinh, hai ngày

trước hai người không phải còn cũng nhau ăn cơm sao?”

Lúc này, nếu như có máy ảnh Kodak để lưu lại khoảnh khắc đặc sắc này, thì nhất định là phút giây đáng nhớ nhất trong lịch sử nhà họ Ôn. Giống như bị sét đánh trúng đầu, sắc mặt Ôn Tuyết đổi màu liên tục, hồng hồng xanh xanh xong, hiện ra màu trắng hoang vu: “Anh ta là Lâm Tuyển?”

Ôn Thăng Hòa cũng hơi cuống: “Đúng vậy, Lâm tiên sinh còn đặc biệt

gọi điện thoại đến cho cha, nói hôm đó rất vui, con sao lại không nhớ rõ được?”

Ôn Tuyết ngốc luôn, nếu như thấy qua một người đàn ông xuất sắc như

vậy, cô làm sao mà quên được! Cô ta nhìn cha mình, lại nhìn Lâm Tuyển

một chút, đột nhiên chợt hiểu, Ôn Nhung đáng chết, dám gạt mình!

Lâm Tuyển vẫn đứng một bên xem kịch vui, Lâm Giám Phi đối với cái tính xấu xa này của anh ta làm bộ như không thấy.

“Ôn tiên sinh.” Lâm Tuyển xem đủ rồi, cuối cùng cũng lên tiếng.

Ôn Thăng Hòa vội vàng trưng lên bộ mặt tươi cười đáp lại: “Lâm tiên sinh?”

Lâm Tuyển mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Tôi muốn gặp Ôn tiểu thư.”

“A?” Ôn Thăng Hòa ha ha cười to, “Lâm tiên sinh cứ nói đùa, đây chẳng phải là tiểu nữ Ôn Tuyết sao?”

Dứt lời kéo Ôn Tuyết đẩy lên phía trước.

Ánh mắt Lâm Tuyển nhu hòa nhìn Ôn Tuyết một chút, Ôn Tuyết lại có

chút không biết phải làm sao. Không đến một giây, anh ta liền thu ánh

mắt lại, khuôn mặt Ôn Tuyết cứng đơ, tựa như bị sỉ nhục vô cùng lớn.

Lâm Tuyển cười nói: “Tôi muốn thấy vị Ôn tiểu thư đã găp mặt tôi kia cơ.”

Ôn Thăng Hòa không biết chân tướng, nghi ngờ nói: “Ôn Tuyết chính là tiểu nữ nhà tôi mà.”

“Ôn tiên sinh.” Lâm Giám Phi vẫn đứng phía sau Lâm Tuyển giơ lên cái

mặt trợ lý tiêu chuẩn, tiến lên thay đại gia nhà anh ta giải thích: “Xin hỏi trong nhà có phải còn có một vị Ôn tiểu thư nữa hay không?”

Ôn Thăng Hòa mở to hai mắt, không xác định nói: “Cậu nói là Ôn Nhung?”

_____

Ôn Nhung làm tổ trên ghế sa lon ngồi xem TV, tìm khắp cả phòng Ôn

Tuyết không thấy có thứ đồ ăn ngon nào, chỉ có hai trái táo, cô không

thích táo, bất đắc dĩ tiện tay vớ lấy gặm từ từ.

Cũng không biết là cái buổi thọ yến này sẽ kéo dài đến lúc nào, bà

nội tuổi đã cao, có chịu nổi hay không, còn cả Phó Tô nữa, bây giờ chắc

anh đang ở bên Ôn Tuyết, cũng không biết người nhà họ Lâm có tới không

nữa, không làm tốt không chừng một lát nữa Ôn Tuyết sẽ náo loạn một

trận…. Ôn Nhung cắn một miếng táo, nghĩ lung tung một hồi, bất tri bất

giác, trái táo chỉ còn trơ lại cái hột.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra mạnh mẽ, Ôn Tuyết như hung thần ác sát vọt

tới trước mặt cô, giơ tay đánh rớt cái hột táo trong tay cô. Ôn Nhung

mắt thấy cái hột kia lăn lông lốc đến dưới chân giường, nhất thời không

kịp phản ứng.

“Chị giỏi lắm Ôn Nhung, dám chơi xỏ tôi!”

Ôn Nhung nhanh nhẹn xoay người xuống đất, tránh thoát một lần công

kích nữa của Ôn Tuyết, cô không biết cô em gái này lại phát bệnh gì, kỳ

quái hỏi: “Sao vậy?”

“Chị lại còn hỏi làm sao à?” Ôn Tuyết nhìn qua một chút cũng không dịu dàng, mặt đen chẳng khác gì đít nồi.

“Thôi nào, ở đây ầm ĩ làm gì, còn không mau đi xuống.” Mẹ Ôn chẳng

biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, chỉ vào Ôn Nhung, “Cô, cha cô bảo cô mau

xuống dưới nhà gặp khách.”

“Con?” Ôn Nhung lấy làm kinh hãi.

Mẹ Ôn tức giận nói: “Đúng, Lâm Tuyển nói muốn gặp cô.”



Ôn Nhung shock, cô nghĩ mãi cũng không ra tại sao đang êm đang đẹp tự dưng Lâm Tuyển lại muốn gặp cô làm gì, Ôn Tuyết không phải ở đây rồi

sao.

Thời gian chẳng có nhiều, cũng chẳng có thì giờ để Ôn Nhung thay quần áo, mẹ Ôn cực kỳ mất hứng thúc giục con gái lớn xuống lầu, bà chẳng

hiểu tại sao Lâm Tuyển kia lại muốn gặp Ôn Nhung, Ôn Nhung làm sao có

thể so với Ôn Tuyết được, không sao gặp một lần cũng không sao tốt, gặp

Ôn Nhung rồi mới thấy Ôn Tuyết tốt cỡ nào.

Từ lầu hai đến lầu một, vẻn vẹn chỉ có mấy phút đồng hồ, trí óc Ôn

Nhung vận hành thật nhanh, cô nghĩ xem gã Lâm Tuyển kia có phải muốn gây phiền toái không đây. Nhưng cẩn thận suy tính thì cô cũng đâu có làm

chuyện gì đắc tội anh ta, dù thế nào cũng không có lý do tìm cô gây sự.

Nghĩ như vậy, Ôn Nhung trấn định, từng bước một xuống lầu, đi tới một

nửa, chợt cảm thấy dưới lầu có một ánh mắt nóng bỏng vẫn nhắm theo cô,

Ôn Nhung theo bản năng quay lại nhìn, chợt khựng lại.

Gì kia, đó không phải là cha của Lâm Tử Hào sao, anh ta đang ngẩng

đầu nhìn cô, trên mặt mang một nụ cười vô cùng ôn hòa dễ chịu.

Không hiểu tại sao Ôn Nhung chợt thấy có một luồng khí lạnh dâng lên từ phía sau lưng.

“Cha.” Ôn Nhung quy lễ phép bước tới trước mặt mọi người.

Cha Ôn thấy đứa con gái này một chút cũng chẳng có dáng dấp gì của

tiểu thư khuê các, không nhịn được ho khan hai tiếng: “Vị này là Lâm

tiên sinh,