Polly po-cket
Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi, Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321524

Bình chọn: 9.5.00/10/152 lượt.

ng 5 lớp cô quản lý, có 3 lớp bé, 2 lớp lớn, vốn tưởng rằng mấy

đứa trẻ lớn một chút mới có mấy đứa tiểu ác ma có tâm lý phản kháng, ai

ngờ tiểu ác ma khó dạy dỗ nhất lại ở lớp bé, lại là một cậu nhóc có

khuôn mặt tròn như bánh bao cực kỳ đáng yêu.

Hoa càng đẹp thì càng hay có gai, trẻ con càng đáng yêu thì càng đáng sợ.

“Lâm Tử Hào! Em đang làm gì hả?”

Ôn Nhung giận giữ hét một tiếng, chạy đến chỗ xảy ra chuyện, những đã không kịp rồi, cậu nhóc béo đứng ở phía đối diện Lâm Tử Hào bị con giun ném lên trên áo dọa cho sợ tới mức tè ra quần, xanh cả mặt, đang gào

khóc.

Lâm Tử Hào ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn Ôn Nhung nói một cách đáng yêu: “Báo cáo cô Ôn, em không làm gì cả.”

“Cô thấy hết rồi.” Ôn Nhung vừa giúp cậu nhóc mập mạp kia lấy con

giun ra, vừa hung tợn nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm Tử Hào nói: “Em vô pháp vô thiên!”

Lâm Tử Hào có tiếng là tiểu ác ma khắp trường, toàn bộ giáo viên

trong trường, thậm chí ngay cả hiệu trưởng cũng không có cách nào trị

nổi thằng nhóc này, cho dù nó có thiếu lễ phép với giáo viên như thế

nào, không thân thiện với bạn học ra sao, đều không có cách nào đuổi học nó.

Thứ nhất, thành tích của nó cả năm đều đứng đầu, thứ hai, bối cảnh

của nó vững chắc như kim cương vậy. Hiệu trưởng không muốn bị bộ giáo

dục kêu lên giáo huấn, lại càng không muốn bị lấy mất chức vị, nhất là

không muốn mất đi 100 vạn tiền tài trợ mỗi năm.

Không có giáo viên nào dám đắc tội với tiểu ác ma này, đắc tội với

thằng nhóc này chính là đập vỡ bát cơm ăn của mình, trừ Ôn Nhung. Ôn

Nhung hận không thể đem thằng nhóc tóc còn lưa thưa này lôi ra quất cho

một trận, vì thế cô thực sự làm vậy.

Dùng cách xử phạt về thể xác quả thật rất có tội, nhưng đến lúc giáo

viên không nhịn được nổi cơn thình nộ rồi thì tội hay không tội cứ đánh

trước nói sau.

“Có giải thích hay không?”

“Không.”

Được lắm, mồm miệng cứng rắn như vậy, tôi xem trò còn cứng rắn được

bao lâu. Một bàn tay Ôn Nhung đánh lên cái mông nhỏ của cậu nhóc.

“Có giải thích không?”

Tiểu ác ma nghẹn ngào một tiếng, cắn răng nói: “Không.”

Thật đúng là một thằng nhóc cứng đầu.

Ôn Nhung đánh liên tiếp ba phát liền, “Vẫn không chịu giải thích?”

“Không giải thích! Tôi không có làm sai!”

“Em vẫn còn cãi cố?” Ôn Nhung xắn tay áo, cố ý thổi thổi bàn tay, “Vậy em đừng trách tôi.”

Một bàn tay đang định giáng xuống, cửa phòng tập đột nhên bị người

đạp ra, phó tổ trưởng chấn kinh nhìn Ôn Nhung, không nói đến câu thứ hai liền xông lên trước lôi tiểu ác ma qua, luống cuống tay chân chỉnh lại

quần của thằng nhóc, ôm nó vào trong ngực hoảng sợ nói: “Ôn Nhung, cô

điên rồi, sao có thể đánh đứa nhỏ này !”

Ôn Nhung nhíu mày: “Nó đáng đánh.”

“Nếu đứa nhỏ này tố cáo, cô chịu không nổi!”

Ôn Nhung không thèm để ý: “Trò ấy đáng đánh đòn, một ngày không ăn

đòn là ngứa ngáy, đánh thì mới thấy thoải mái. Tuần trước vừa mới đánh

qua, cuối tuần đã phạm lỗi rồi.”

Miệng của phó tổ trưởng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng đà điểu: “Cô ….cô đây không phải lần đầu tiên?”

“Buông ra.”

Một giọng nói non nớt hàm chứa sự tức giận đột nhiên phát ra, phó tổ trưởng sửng sốt, thì ra là hắn ôm đứa trẻ chặt quá.

Hắn cười thân thiết hỏi tiểu ác ma: “Ai da, không sao chứ, mông có đau không? Có muốn đến phòng y tế không?”

Ai ngờ thằng nhóc này lại tỏ ra chán ghét nhíu đôi lông mày nhỏ lại: “Đừng có đụng vào tôi, ông già nát rượu.”

Mặt của phó tổ trưởng nhất thời tái lại, cái mũi vì uống nhiều rượu lại càng thêm đỏ.

Sau đó, tiểu ác ma lại hét về phía Ôn Nhung: “Cô bà la sát này, sớm hay muộn tôi cũng sẽ trả thù.”

Trong mắt rõ ràng vẫn còn ngấn nước, cái mũi nhỏ vẫn còn hồng hồng mà mồm miệng cũng không kém đi chút nào, trái lại còn có vài phần quyết

đoán.

Ôn Nhung lười biếng chỉnh lại tay áo: “Câu này đã nói mấy lần rồi,

làm đi, tôi đợi đấy, có giỏi thì đừng có về mà khóc lóc mách lẻo, thế

không tính.”

Tiểu ác ma vênh cái mặt tròn trịa lên, mở to hai mắt trừng Ôn Nhung, đến lúc nước mắt sắp rơi xuống mới đột nhiên quay đầu chạy ra ngoài.

“Ôn Nhung, nếu chuyện này đến tai hiệu trưởng, cô tự chịu trách

nhiệm, không được làm liên lụy đến tổ thể dục của chúng ta!” Tổ phó cực

kỳ tức giận.

Ôn Nhung mặc kệ ông ta, cái đồ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, khó trách lăn lộn mãi mới chỉ lên được đến chức tổ phó, vẫn phải đưa hồng bao cho

hiệu trưởng.

Lão mũi đỏ còn đem chuyện này đi báo cáo với tổ trưởng, nhưng mà ông

ta còn chưa nói xong, tổ trưởng Lão Đại lại lạnh nhạt ngắt lời ông ta:

“Da con trai ấy mà, dùng biện pháp mạnh một chút cũng không sao, con anh chẳng suốt ngày bị anh cho ăn đòn còn gì, thôi, không sao đâu.”

“Được, nếu sau này có chuyện gì, Tần Chân, anh phụ trách” Lão nát rượu kìm nén cơn giận, không cam lòng nói.

“Rồi, tôi phụ trách.”

Nát rượu bị sặc nghẹn một câu, cũng không nói nên lời, tan ca giận

dữ trở về nhà. Ôn Nhung lập tức đem lên một ly trà: “Lão Đại, đa tạ.”

Tần Chân lắc đầu: “Làm sao lại thiếu cẩn thận như vậy, để Mận tiểu nhân phát hiện ?”*

* chắc là mũi ông kia giống quả mận nên gọi là Mận tiểu nhân

“Không biết, mỗ