
lập tức nhảy dựng dậy khỏi chỗ
ngồi, chắp tay cúi lạy ba cái về phía cái áo. Lúc này con chó cũng đứng thẳng
dậy bằng hai chân sau, chắp hai chân trước khom người làm lễ. Có lẽ trực giác
vốn có của động vật mà con người không có được, đã giúp nó nhìn thấy linh hồn
của vị hòa thượng già đang bay trên không trung chăng?
Đường Cương đứng bên mở tròn mắt, bất giác cũng đứng
dậy, khom mình trước đống lửa.
Cuối cùng là chiếc tay nải đã bạc mầu. Vừa vứt vào
lửa, nó đã biến thành một đám tro. Đột nhiên tôi nhớ tới một câu thơ trong bài
thơ “Hoa hồng” mà tôi yêu thích nhất: “Qua thuật luyện kim từ thứ nhỏ nhất, tái
sinh từ đống tro tàn”.
Làm xong mọi việc, tôi đột nhiên không thấy lạnh nữa.
“Chúng ta vẫy xe về thôi!”, tôi nói với Đường Cương. Anh gật đầu đứng dậy, lấy
chân dậm vào đám tro tàn còn sót lại, nhấc hành lí đi ra vệ đường.
Thật bất ngờ, khoảng chừng năm phút sau, chúng tôi đã
thuận lợi đi nhờ được một chiếc xe tới Đan Ba.
Vừa tỉnh giấc đã tới Đan Ba. Lúc này đã hơn một giờ
sáng.
Cả huyện tối om, đường xá chưa lắp bóng điện thật trống trải. Các tiệm hai bên
đường vẫn đóng cửa. Nhà cửa cũng tối thui, chưa có ánh đèn. Dưới ánh sao xa xa,
có thể nhìn thấy từng dãy núi nối nhau liên tiếp, bên tai vẳng tới vài tiếng
chim đêm không rõ tên gì, không gian phả tới một cảm giác tha hương thật khó
tả. Tôi chưa phản ứng kịp, cứ ngỡ đang ở nước ngoài. Nhớ tới Thượng Hải, lúc
này chắc chắn đèn đóm đã rực rỡ, đường phố đã nhộn nhịp người qua lại.
Tôi định tìm một nhà nghỉ, nhưng Đường Cương kiên quyết bắt tôi về nhà anh. Anh
nói để bạn bè phải đi ở trọ sẽ không phù hợp với lệ tiếp đón khách của người
địa phương. Rõ ràng, anh đã coi tôi là bạn anh. Tôi không thể từ chối, nhận lời
sẽ ở lại nhà anh đêm nay. Anh vui mừng đỡ ba lô của tôi, khoác lên vai mình,
dắt tôi và con chó xuyên qua một con phố nhỏ tĩnh mịch, lại đi qua một đám cây
đầy hoa trắng mà tôi cũng không biết tên, tới trước một căn nhà hai lầu có độc
một cửa. Anh cười sung sướng, “Tới rồi”.
Đèn trong nhà đã bật, hiển nhiên đang đợi ông chủ về muộn. Chưa kịp gọi cửa,
trong nhà đã vọng ra một loạt tiếng chó sủa ran, tiếp đó là cánh cửa kẹt mở,
một phụ nữ hơn ba mươi tuổi dung mạo đoan trang xuất hiện. Trên đường đi, anh
đã giới thiệu cho tôi về gia đình anh. Đây hẳn là Anh-vợ anh, người dân tộc
Tạng. Gương mặt cô thanh tú, trắng ngần, trên người ăn vận rất giản dị. Nếu
không nhìn kiểu tóc của dân tộc Tạng trên đầu cô, nom cô cũng không khác tôi là
bao.
Sau lưng cô là một cậu bé chừng bốn, năm tuổi đang thập thò. Má cậu đỏ hây, mắt
đen láy đảo qua đảo lại quan sát tôi và con chó. Bên cạnh cậu bé cũng có một
con chó. Nó cũng đang quan sát Lộ Phong Thiền, như thể đang nhận ra đó là kẻ
thù hay bạn hữu.
Đường Cương nói với vợ bằng tiếng địa phương. Cô ta vội vã mỉm cười, đỡ ba lô
của tôi trong tay chồng, nhiệt tình đưa tôi vào nhà.
Trong phòng bày biện khá đơn giản nhưng rất sạch sẽ. Tôi nhìn thấy trước hình
Phật Quan Âm là một cái khay đầy hoa quả và một lư hương nhỏ. Hương trong lư đã
tắt, nhưng vẫn thoang thoảng mùi thơm rất dễ chịu.
Tôi được sắp xếp ở phòng khách trên tầng hai. Họ đã thay ga, gối mới, lại mang
thêm một khăn mặt sạch và đôi dép lê. Lúc họ bận rộng dọn dẹp, cậu con trai
mang một ly nước tới cho tôi. Tôi mỉm cười đón lấy, chắp hai tay lại cám ơn,
rồi cúi người xuống ôm chầm lấy cậu bé. Cậu bé đỏ bừng mắt, cúi đầu xuống, tự
tóm chặt lấy ngón tay mình. Tên cậu là Brazil.
Ông ngoại cậu người dân tộc Tạng khi đặt tên cho cậu hẳn cũng không biết bên
kia trái đất còn có một đất nước mang tên Brazil.
Cuối cùng, tôi và con chó lăn ra ngủ. Lộ Phong Thiền nhanh chóng phát ra tiếng
răng nhai kèn kẹt, tiếng khịt mũi và tiếng chóp chép rất lạ đã thành thói quen
như thể tiếng nhai lại các đồ ăn trong mơ. Một con chó có thể ngủ thiếp đi một
cách bận rộn và nhiệt tình như vậy không khỏi khiến tôi ngưỡng mộ. Có được một
con chó bầu bạn như vậy, dù có mất ngủ, tôi cũng thấy thỏa mãn.
Ngủ được một lúc, tôi lại bò dậy, mò mẫm tìm điện thoại trong bóng tối, kiểm
tra xem có tin nhắn hoặc điện thoại nào gọi tới không.
Không hề có.
Tôi thở dài, ngẩng mặt lên trần nhà, ngần ngừ không biết có nên nhắn cho Triết
một cái tin không. “Nhắn đi”, tiếng bố tôi đột nhiên vang lên. Tôi nhìn sang
bên cạnh. Con chó đã tỉnh, đôi mắt nó tỏa ra thứ ánh sáng thật kì quái trong
bóng tối.
“Bố! Tốt quá, con đang đợi bố giúp đỡ”, tôi vui sướng khi thấy bố tôi lại xuất
hiện.
“Lần này, bố không thể ở lại quá lâu. Ngụy, bố chỉ muốn dặn con hai điều: khi
sắp được gặp Triết, con càng phải cần bình tĩnh, tin nhắn gửi Triết phải đơn
giản. Việc của vị hòa thượng già, con xử lí rất khéo, sau này con sẽ hiểu. Thôi
ngủ đi, bố phải đi thăm một người bạn, sắp muộn rồi”. Nói xong, mọi thứ lại trở
nên yên tĩnh như cũ.
Tôi thử gọi mấy câu: “Bố ơi”, nhưng không thấy tiếng trả lời. Tôi lại nhìn Lộ
Phong Thiền bên giường. Nó lại lăn ra ngủ, có lẽ đang mơ tiếp giấc mơ dở dang
bị bố tôi làm ngắt đoạn ban nãy.
Lúc nãy bố tôi nói đang vội