
đi ra, tay anh cầm một chiếc máy ảnh. Anh cầm máy lên, tắt đèn
chớp, chụp mấy bức Lộ Phong Thiền đang ngủ say, rồi kiểm tra ngay kết quả chụp,
mặt nở nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Thấy tôi đứng bên cười thầm, anh ngượng ngùng giải
thích: “Anh quá yêu Lộ Phong Thiền”.
Tôi gật đầu. “Như yêu chính con trai mình vậy”, anh
nói thêm.
“Nhưng nó là một con chó già, nếu căn cứ theo tỉ lệ,
có lẽ nó còn nhiều tuổi hơn anh, có thể làm bố anh đấy”, tôi nói, không nhịn
nổi cười. Vì cùng lúc đó, tôi cũng nghĩ tới linh hồn của bố tôi có lúc nhập vào
Lộ Phong Thiền. Đương nhiên, đối với Triết, đó vẫn là một bí mật. Tôi cũng
không biết tới khi nào có thể tiết lộ được bí mật đó với anh.
Hôm nay thời tiết rất đẹp. Triết đề nghị đưa tôi đi
chơi. Tôi vui vẻ nhận lời.
Ra bên ngoài, nhìn ra xe, những dãy núi trùng điệp một
màu xanh tươi non, xen lẫn những cây đào nở hoa màu phấn hồng và những cây lê
đầy hoa trắng muốt. Không khí tỏa một mùi tanh ngọt như tình cảm trào dâng, mùa
xuân đã tới điểm cao trào nhất.
Nơi đây đã cuối tháng Năm, thời gian như trôi đi như
vậy không chút cảm giác. Tôi và Triết cũng rời Thượng Hải được mười một ngày.
Trên đường đi, Triết luôn nắm chặt tay tôi, suốt một
đoạn, cả hai đều im lặng, chỉ chậm rãi bước. “Anh tin rằng cuối cùng em có thể
tìm ra anh”, cuối cùng anh lên tiếng. “Em cũng vậy”, tôi nói.
“Tại sao em cự tuyệt lời cầu hôn của anh?”. “Tại sao
anh đột ngột bỏ đi?”. Câu hỏi của hai chúng tôi hầu như cùng bật ra đồng thời.
Vừa dứt lời, chúng tôi không khỏi bật cười.
“Thực ra chúng ta đều biết đáp án, hoặc chúng ta đã
không cần câu trả lời nữa. Đúng không?”, Triết nói. Tôi không nói gì, chỉ lặng
lẽ đi bên anh, còn anh ra sức miết tay tôi.
Khi đi qua cây cầu đá, một phụ nữ dân tộc Tạng đứng
tuổi dắt theo mấy con cừu đi tới. Triết chắp tay chào bà. Bà mỉm cười, nói mấy
câu gì mà tôi không hiểu nổi. Triết đỏ mặt, vẫy tay chào tạm biệt.
“Mọi người trong thôn đều biết có một phụ nữ thành phố
từ nơi rất xa tới tìm anh”, Triết nói có vẻ ngượng ngùng.
Tôi mỉm cười, không nói.
Đi xuyên qua một con đường nhỏ, khi tới một sườn núi,
Triết đột ngột ôm ghì lấy tôi. Tôi hầu như không thể thở nổi, mặt rực đỏ. Anh
lập tức buông tôi ra, cười, “Sao thế?”, anh dịu dàng hỏi.
“Phản ứng cao nguyên thôi”, tôi đáp, không nhìn anh.
Từ sau khi gương vỡ lại lành với bố mẹ Triết lần này,
chúng tôi trò chuyện với nhau luôn đơn giản như vậy.
Anh lại ngắm tôi một lúc, rồi mỉm cười lắc đầu, nói:
“Em thật lợi hại”.
Tôi hít một hơi sâu, vẫn không nhìn anh, đáp: “Anh cũng vậy mà”.
Anh tiến sát lại gần tôi hơn, đặt tay lên eo tôi, cùng
tôi vai kề vai nhìn về dãy núi và cánh rừng xa xa.
Núi màu xanh, rừng cũng màu xanh, các màu xanh nối
tiếp nhau.
Ngoài màu xanh ra, chỉ có màu xanh.
Cứ đứng như vậy, lặng yên, chỉ trong tiếng thở mới có
thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng tôi. Cùng tồn tại còn có tình yêu của
chúng tôi.
Càng yên tĩnh, càng có thể thấy rõ.
Tình yêu có liên quan tới sự yên tĩnh, không liên quan
tới nỗi khiếp sợ.
“Anh
yêu em”. Rất lâu sau, tôi nghe thấy tiếng Triết từ nơi xa vẳng tới.
Tối đó, Triết đưa tôi tới thăm trường tiểu học trong
thôn của bạn anh là Ích Tây Trác Mã. Cô là cô gái dân tộc Tạng xinh đẹp cùng
khôn lớn với Triết, được bố mẹ anh một lòng muốn cưới cho anh. Sau khi tốt
nghiệp cấp ba, cô không thi đỗ vào đại học như Triết, mà ở lại trường tiểu học
trong thôn làm cô giáo. Nghe nói cả trường chỉ có ba giáo viên, kể cả cô.
Buổi tối, đường đi hiểm trở, không tiện lái xe, nhưng
trường học cách gia đình anh không xa, chúng tôi quyết định đi bộ.
Trên đường đi, Triết một tay cầm đèn pin, một tay dắt
tôi, cẩn thận đi trên con đường quanh co. Đường núi uốn lượn ngoằn nghèo, những
viên đá vụn luôn bắn vào chân tôi, cơ thể cứ mềm trượt, may còn có Triết kịp
thời giữ tôi lại mới không khỏi ngã. Vẳng lên âm thanh của mấy viên đá rơi từ
bên phải chúng tôi xuống vực sâu. Nó kêu rất vang trong buổi tối tĩnh mịch.
Toàn thân tôi đầm đìa mồ hôi lạnh toát.
“Không sao đâu, cứ nắm chặt lấy anh là được”, Triết an ủi.
“Không thể tưởng tượng nổi anh đi trên con đường như
vậy tới hai mươi năm, thật bái phục”, tôi thở hổn hển nói. Lúc này không khí
như tụt xuống mười độ, tôi không mang đủ áo ấm từ Thượng Hải, đành phải mượn mẹ
Triết chiếc áo lông vũ. Còn anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhưng kiên
quyết kêu không lạnh.
“Còn lâu không?”, tôi hỏi, thấy hai chân vừa đi vừa
lạnh, run lập cập trên con đường núi gập ghềnh.
“Sắp rồi, năm phút nữa thôi”. Triết ngừng lại, quay
đầu nói với tôi. Luồng khí nói ra từ miệng anh đã hóa thành một đám khói trắng.
Anh ngẩng đầu lên, chỉ một tay lên trời, “Nhìn kìa, đẹp quá…”.
Tôi nhìn lên trời, quả trên, trên đỉnh đầu chúng tôi
là một vầng trăng sáng rỡ, xung quanh nó như dải ngân hà tỏa ra khắp nơi. Chưa
bao giờ, tôi được ngắm nhiều sao rực rỡ đến vậy trên bầu trời Thượng Hải. Mỗi
ngôi sao như đang nói chuyện, đang nhảy múa, hùng tráng đến mê người.
Tôi không nhìn trời nữa, mà quay sang nhìn Triết và
cười, lạ