Snack's 1967
Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Gia Đình Ngọt Ngào Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324132

Bình chọn: 8.5.00/10/413 lượt.

ng tôi mỉm cười, vẫy tay về phía khách khứa, đúng lúc đó, tôi

sững người lại.

Mẹ!

Tôi nhìn thấy một người phụ nữ vừa gần gụi vừa xa lạ

ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Nom bà già và gầy đi nhiều, nhưng vẫn đẹp. Bà mặc

chiếc áo dài Thượng Hải màu đỏ nhiều năm trước tự tay làm mà thoáng một cái,

tôi đã nhận ra. Bà ngồi đó, thẳng đơ.

Tôi vùng tay ra khỏi chú rể, nhấc chiếc váy dài lượt

thượt, ra sức chạy về phía mẹ tôi. Tất cả quan khách đều im bặt, ngay cả dàn

nhạc cũng dừng lại. Mọi người đều ngẩn ra nhìn, như sắp phải đối mặt với một sự

cố gì. Chỉ có một mình Triết đoán được điều gì đã xảy ra.

Tôi vẫn chạy. Tôi nhìn thấy gương mặt mẹ cách đó không

xa đang nước mắt đầm đìa. Bà không khỏi vịn một tay vào chiếc ghế trước mặt như

để phòng ngã quị. Thế giới xung quanh lặng phắc. Tôi chỉ nghe thấy tiếng thở

nặng nhọc của mình. Tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Tôi đột ngột ngã quị khi chỉ cách bà một bước.

Chỉ nghe thấy tiếng mọi người hò hét ầm ĩ, trong đó có

tiếng hét gọi của Triết đặc biệt vang nhất. Điều đó nhắc nhở tôi rằng tôi đang

mang thai, tiếp đó đầu gối chân trái của tôi đau nhức.

Rồi mọi thứ cũng dần lặng lẽ được đẩy lùi ra sau như

cơn sóng tan. Tôi được mẹ dịu dàng đỡ dậy, ôm chặt vào lòng.

“Mẹ…”, tôi nghe thấy tiếng tôi kêu nhỏ.

“Baby của mẹ”, mẹ khẽ vỗ lưng tôi, như những lúc ru

tôi ngủ hồi nhỏ.

“Mẹ xin lỗi con… Mẹ đã về đây”.

Tôi ra sức gật đầu, vừa lau nước mắt cho mình, vừa

giúp mẹ lau những dòng nước mắt nóng bỏng không ngừng lăn ra từ khóe mắt bà.

Triết dẫn con Lộ Phong Thiền không biết đến bên chúng

tôi từ lúc nào. Anh hơi lo lắng nên chạy tới ôm tôi, hỏi han xem có làm sao

không. Thấy tôi gật đầu, anh mới mỉm cười và đưa tay bắt tay mẹ rất chặt.

“Con đoán mẹ đúng là mẹ của Vệ. Con là Triết, chồng

Vệ. Rất mừng khi mẹ tới tham dự đám cưới của chúng con. Tận đáy lòng, con muốn

nói với mẹ rằng: Cám ơn mẹ. Xin chào đón mẹ trở về”. Mẹ nhìn gương mặt rạng rỡ

và chân thành của Triết, nước mắt lại tuôn ra, nghẹn ngào: “Cám ơn! Cám ơn!”.

Lộ Phong Thiền không ngừng liếm váy tôi và chân mẹ,

rồi lại vẫy đuôi như phát điên, họng không ngừng rên rỉ, khiến chúng tôi không

khỏi cúi xuống nhìn nó.

“Nó tên là Lộ Phong Thiền”, tôi lau nước mắt, giới

thiệu với mẹ. Bông hoa đỏ trên đầu nó vẫn rất bắt mắt.

Mẹ cúi xuống vuốt ve đầu nó. Nó vui sướng lăn mấy vòng

trên đất. Mẹ không khỏi tò mò, hỏi chúng tôi: “Các con tìm được ở đâu con chó

đáng yêu thế?”.



Trời mùa hè xanh sẫm và sâu thẳm. Cơn gió mỏng mảnh

cùng tiếng chim khẽ làm rung đám lá trên cây dương và cây liễu, truyền tới từng

cơn rung động. Mọi thứ xung quanh đều tỏa ra sức nóng của sinh mệnh.

Mộ bố cỏ mọc kín, mấy cây hoa hồng trồng từ năm ngoái

đang xòe nở những đóa hoa to trắng muốt dưới nắng.

Tôi và Lộ Phong Thiền lặng lẽ ngồi trước mộ bố hồi

lâu. Tôi lấy một cái lọ trong túi ra, mở nắp, đổ ít nước lên chiếc bát sứ màu

xanh đặt trước tấm bia, rồi đứng dậy hái một bông hồng, ngắt từng cánh thả

xuống bát nước. Hồi còn sống, bố vẫn rất yêu thích loại hoa này, và cũng là một

người trồng hoa rất giỏi.

Tôi lấy ra một mảnh khăn giấy, thấm chút nước, rồi

chậm rãi lau từng chữ trên tấm bia. Lộ Phong Thiền kiên nhẫn ngồi bên cạnh,

trìu mến nhìn tôi.

Xung quanh vẫn tĩnh lặng như thế, như thể nghe thấy

hơi thở của cỏ và tiếng hát ca của thiên sứ bé bỏng đã được ba tháng trong bụng

tôi. Một luồng nóng cay sè xộc lên mắt tôi. Qua làn lệ trong như thủy tinh, tôi

thấy bố đang mỉm cười.

Sau đám cưới, ngày tháng xem ra cũng không có gì biến

đổi mấy. Tôi và Triết vẫn sống trong căn hộ đáng yêu và ấm cúng của chúng tôi.

Ngày ngày, anh tới công ty của anh, tôi tới tiệm thời trang của tôi.

Nhưng cảm giác ngọt ngào sau khi đã trở thành vợ người ta không tài nào miêu tả

nổi cứ nồng nàn trôi trong không khí từng phút từng giây. Từ sáng sớm, vừa mở

mắt nhìn thấy Triết nằm bên cạnh, tôi lại lấy làm kinh ngạc về sự thật rằng

mình đã trở thành vợ của người đàn ông này. Tôi thường hít sâu, nở một nụ cười,

thầm cảm tạ ông trời đã ban thưởng cho tôi tất cả. Tôi là người phụ nữ hạnh

phúc nhất trên đời. Dù hai bên có yêu thương nhau, nhưng làm vợ của một người

đàn ông và làm bạn gái của anh ta vẫn có khoảng cách rất khác xa, không thể

cùng một cấp độ.

Triết vẫn bận rộn như thế, tôi cũng giảm bớt thời gian

ở tiệm. Nhìn cái bụng ngày càng vồng lên, tôi hơi căng thẳng, nhưng phần lớn

vẫn vui mừng. Tôi luôn đi khám thai ở bệnh viện đúng định kì, bác sĩ nói mọi

thứ rất bình thường.

Giờ đây tôi đều cố gắng nghỉ ngơi hàng ngày nhiều hơn,

đi ngủ sớm. Máy tính và ti vi cũng giảm xem rất nhiều so với trước. Nghe nói

những thứ phát ra sóng đều không có lợi tới sự trưởng thành của thai nhi. Được

Sa thúc giục, tôi bắt đầu nghĩ tới việc đăng kí một lớp tập huấn cho các bà

bầu.

Lộ Phong Thiền ít nhiều cũng hồi phục lại thói quen

ngồi thiền như hồi đầu mới tới nhà tôi. Nó thường ngồi một mình ở ban công,

ngắm nhìn rất lâu lên trời nơi thỉnh thoảng có đàn chim bay qua, hoặc qua hàng

rào ban công ngắm n