XtGem Forum catalog
Giá Lại Có Một Người Như Em

Giá Lại Có Một Người Như Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322544

Bình chọn: 7.5.00/10/254 lượt.

phần run rẩy, luống cuống hồi lâu mới tìm được chiếc di động màu trắng của mình.

Những tiếng chuông chờ nối đuôi nhau vang lên, từng chuỗi dài đến não ruột. Thời khắc Hòa Tuyết gần như đã mất kiên nhẫn, cuộc gọi rốt cuộc cũng được kết nối.

Mạc Bắc hình như vẫn còn chưa tỉnh giấc mộng, giọng nói có phần uể oải, anh ta càu nhàu: “Sáng sớm mở mắt ra mà đã nổi cơn điên rồi à?”

Hòa Tuyết vừa nghe liền phẫn nộ, gầm gào với cái điện thoại: “Mấy giờ rồi còn sáng sớm? Anh chơi xuân mộng đến mức bị ngu não rồi à? Tôi đang ở dưới cổng Parkson, hạn cho anh trong vòng mười phút phải xuất hiện trước mặt tôi, trong vòng mười giây phải liên lạc được với Cố Tây Lương! Nếu không tôi giết anh!”

Mạc Bắc nghe Hòa tuyết nêu rõ chỉ tiêu, nửa giây trước còn đang ngái ngủ thì lúc này lập tức tỉnh táo hẳn ra.

“Ấy đừng! Cô nói rõ ra xem nào, có chuyện gì?”

Anh ta không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đã khiến Hòa tuyết thêm cuống quýt, không kịp nói rõ đầu đuôi đã thốt ra một câu nòng cốt: “Nguyễn Nguyễn bị bắt cóc!”

Mạc Bắc mới chỉ nói chuyện qua loa với Nguyễn Ân vài câu trong hôn lễ, nên nhất thời chưa kịp hiểu Nguyễn Nguyễn mà Hòa Tuyết nhắc đến là ai, có quan hệ gì với Cố Tây Lương? Đợi đã, bà xã của Cố thiếu gia chẳng phải họ Nguyễn ư, chẳng lẽ?

Mạc Bắc giật mình đến mức suýt ngã từ trên giường xuống đất, may mà được cô gái nằm bên cạnh kịp thời kéo lại. Anh ta vội vàng đẩy người phụ nữ lõa lồ đang đè trên người mình ra, đứng bật dậy, vừa lóng nga lóng ngóng mặc quần áo vừa nhặt di động rơi trên sàn nhà lên: “Đừng sợ! Tôi lập tức cho người đi dò hỏi, xem rốt cuộc là kẻ khốn nào dám ra tay ngay trên đầu thái tuế!”

Mạc Bắc nói thế cũng không giúp Hòa Tuyết yên tâm được bao nhiêu, cô nói: “Anh còn bảy phút đồng hồ! Nếu tôi còn không nhìn thấy người thì tôi sẽ ra tay trên đầu anh đấy!”

Cố Tây Lương nhận được điện thoại liền cấp tốc chạy đi. Vừa tới nới, hiện trường là cảnh Mạc Bắc mặt không còn giọt máu, đang bị Hòa Tuyết bắt gọi điện đi khắp nơi hỏi thăm tin tức. Cố Tây Lương có phần ngạc nhiên, Mạc Bắc là kiểu đàn ông xốc nổi, hễ nổi cáu ắt tìm chỗ trút giận, bất kể người kia là kẻ tai to mặt lớn nào. Vậy mà không ngờ cậu ta lại bị một Hòa Tuyết trị đến nông nỗi này.

So với sự lo lắng của hai người, Cố Tây Lương lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh bảo Hòa Tuyết kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc và miêu tả dáng vẻ đám người kia.

Làm ăn buôn bán đắc tội với kẻ khác là chuyện thường tình, anh cũng nghĩ tới khả năng bị người ta trả thù, nhưng ngoài việc lãnh đạo Cố Thị ra, rất ít người biết rằng, nhờ vào tiếng tăm của ông ngoại mà Cố Tây Lương là người được nhắm vào vị trí chủ tịch thương hội Đài Bắc khóa tiếp theo. Người biết suy nghĩ nhất định sẽ không thiếu sáng suốt mà chọn thời điểm này tự dâng mình đến họng súng.

Ông ngoại?

Hai chữ này đột nhiên nổi lên trong đầu Cố Tây Lương. Đêm qua anh nhận được điện thoại của Lục Thành, cậu ta nói lúc lái xe chạy qua nhà họ Cố thì thấy trong nhà đèn điện sáng trưng, liệu có phải ông cụ đã về rồi không? Càng nghĩ, Cố Tây Lương càng cảm thấy khả năng này có tính khả thi cao nhất, anh không còn hờ hững được nữa, hạ lệnh: “Lên xe!”

Hòa Tuyết còn chưa hiểu ra chuyện gì đã bị Mạc Bắc ấn vào trong hàng ghế sau, xem vẻ mặt Cố Tây Lương, có lẽ anh đã đoán ra đối phương là ai.

Mạc Bắc ngồi ở ghế phụ lái, thăm dò: “Lâu lắm rồi không gặp phải chuyện gì kích thích thế này, hôm nay đại gia nhất định phải đại khai sát giới! Để tớ xem xem kẻ nào dám múa đao trước mắt Quan Công.”

Nghe vậy, Cố Tây Lương đang chăm chú nhìn đường phía trước bỗng đảo mắt liếc Mạc Bắc một cái.

Hòa Tuyết cũng không nhịn được mà thò tay lên vỗ đầu anh ta: “Tôi vừa nghe anh thốt ra mấy cái thành ngữ lộn xộn thì cả người ngứa ngáy, anh có thể bình thường lại được không hả?”

Cả xe được bao bọc bởi một lớp thủy tinh chống đạn đen như mực, Nguyễn Ân nhìn thấy mấy người áo đen im lặng ngồi đối diện, không còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Dọc đường đi, cô có thể cảm nhận được bọn họ không có ác ý, chỉ là không biết mình đang bị đưa đi đâu nên có phần thấp thỏm. Chiếc Lincoln tạm dừng một lúc rồi nhẹ nhàng rẽ vào khúc cua, cuối cùng cũng dừng lại. Mấy người mặc comple, đi giày da bước xuống trước, sau đó cúi đầu làm tư thế mời.

Nguyễn Ân chưa bao giờ tới nơi này, đương nhiên không biết ai tìm mình, có việc gì. Cô đứng giữa đám người, thong thả băng qua đại hoa viên, vừa tới đại sảnh, ngước mắt lên liền nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ. Tuổi tác có vẻ đã cao, nhưng cả người vẫn toát lên sự uy nghiêm và khỏe mạnh. Nguyễn Ân không biết trước tiên nên hỏi xưng hô thế nào hay hỏi có việc gì? Cả hai hình như đều không ổn thì phải, hai mắt đối phương gần như sắp xuyên thủng cô.

Người ngồi đối diện rốt cuộc lên tiếng, ngôn từ sắc bén: “Hai công ty có lợi nhuận cao nhất và thua lỗ nhất trong bảy ngày gần đây là công ty nào? Mức độ tăng giảm cổ phiếu của mỗi bên là bao nhiêu? Hiện nay, doanh nghiệp nào ở thành phố này có tiềm lực phát triển mạnh nhất? Cố Thị bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay với mức giá bao nhiêu, báo cáo cuối ngày thế nào?”

Ng